Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 427




Lúc Nhạc Cận Ninh đi vào phòng bệnh ở viện điêu dưỡng thì Tô Mạt đã tỉnh, cô ta chống gậy, một mình đứng bên cửa sổ, dường như là đang thưởng thức cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

“Sao em lại đi xuống?” Nhạc Cận Ninh vừa mới đi vào trong phòng thì thấy một mình Tô Mạt mặc quần áo bệnh nhân màu trắng xanh đan xen đang đứng ở cửa sổ.

Anh vội vàng cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên người Tô Mạt, sợ Tô Mạt sẽ bị lạnh.

Tô Mạt nghe thấy giọng nói của Nhạc Cận Ninh thì vội vàng quay đầu lại, khẽ cười và nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói em năm trên giường bệnh quá lâu, cho dù mỗi ngày đều có người giúp em vận động gân cốt, nhưng xuống đất đi lại một chút càng giúp cho việc khôi phục được tốt hơn.”

Cô ta kéo áo khoác Nhạc Cận Ninh lại, cảm nhận hơi ấm từ trên quần áo truyền tới, trong lòng rất vui mừng, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng rạng rỡ hơn một chút.

Nhạc Cận Ninh vẫn không yên lòng: “Vậy em cũng không nên đứng gần cửa sổ như vậy, ở bên cạnh giường hoạt động một chút là được rồi.”

Tô Mạt không nói gì thêm, chỉ là đôi mắt luôn đặt ở trên người Nhạc Cận Ninh, ánh mắt sáng rực.

Sau đó cô ta được Nhạc Cận Ninh đỡ về giường.

“Sao hôm nay anh qua đây được sớm như vậy?” Tô Mạt ngồi lại trên giường, nhìn người ở bên cạnh cô ta luôn không ngừng bận rộn công việc.

“Không có gì đâu, ghé thăm em một chút thôi.” Nhạc Cận Ninh nhớ tới canh anh vừa mới mang theo, sau đó nói: “Vừa rồi tới đây anh đã sai người làm cho em món canh mà em thích, chẳng qua vị tương đối nhạt, chờ qua thời gian này, em muốn ăn gì anh sẽ đưa em đi ăn”

Tô Mạt vô cùng ngoan ngoấn khẽ gật đầu, nhìn Nhạc Cận Ninh cẩn thận đổ canh trong cặp lồng giữ nhiệt ra, trông có vẻ như muốn bón cho cô ta ăn.



“Để em tự ăn” Gô ta vội vàng lùi vê sau né tránh một chút, muốn nhận bát canh trong tay anh và nói: “Anh đừng lo lắng, em vừa tỉnh lại cần phải hoạt động tay chân nhiều hơn, với lại em không phải người tàn tật, cũng không bệnh đến nỗi không thể tự ăn cơm được.”

Sau đó Tô Mạt cầm bát canh trên tay Nhạc Cận Ninh rồi uống từng ngụm vào.

Nhạc Cận Ninh nhìn Tô Mạt vẫn hoạt bát vui vẻ giống y như lúc trước, hôn mê hai năm không hề khiến cho cô bị ám ảnh và thay đổi, trong lòng anh cũng được an ủi khá nhiều.

Tô Mạt cũng nhìn về phía Nhạc Cận Ninh, đột nhiên nhớ tới những chuyện tối qua Tần Tuyết Tùng đã nói với cô ta về Nhạc Cận Ninh và người phụ nữ tên là Niệm Ninh kia.

Vốn dĩ hôm nay cô ta muốn hỏi Nhạc Cận Ninh một chút xem trong lòng anh nghĩ thế nào, thế nhưng khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy Nhạc Cận Ninh kia, cô ta bỗng nhiên lại thay đổi ý định.

So với việc hỏi thẳng anh thì có lẽ giả vờ như không biết gì sẽ tốt hơn một chút.

Như vậy nói không chừng lại càng có thể nhìn ra trong lòng Nhạc Cận Ninh nghĩ như thế nào, cũng tiện cho cô †a lập kế hoạch cho bước tiếp theo của mình.

Nhạc Cận Ninh thấy Tô Mạt uống vào mấy ngụm, thuận miệng hỏi: “Có ngon không?”

Tô Mạt liên tiếp gật đầu: “Đương nhiên là ngon rồi, anh tự mình mang đến cho em sao có thể không ngon được, nhưng mà ngược lại em cảm thấy không nhạt, có thể là thời gian em hôn mê quá lâu, mỗi ngày chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, cho nên mới không cảm thấy cái này nhạt, cũng có khả năng là vị giác đã thay đổi”

Nhìn thì có vẻ như cô ta nói một cách vô ý nhưng môi một lời cô ta nói ra đều khiến Nhạc Cận Ninh càng thêm đau lòng.