Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 420




Hiện tại Nhạc Cận Ninh trợ giúp cô, giành lại quyền nuôi dưỡng bà nội, đưa cô lên thiên đường.

Nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi lại khiến cô rơi xuống địa ngục.

Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy trái tìm rất đau đớn.

Cô đã có được câu trả lời như mong muốn cho nên cũng không muốn nhìn thấy Nhạc Cận Ninh nữa, cô quay người chuẩn bị về phòng ngủ.

Nhạc Cận Ninh đang chuẩn bị nhấc chân theo sau thì lại nghe thấy Niệm Ninh nói: “Anh đừng đi theo em.”

Bước chân vốn dĩ muốn theo sau lại miên cưỡng dừng lại.

Có lẽ để cô một mình yên tĩnh cũng tốt.

Nhạc Cận Ninh ở trong thư phòng cả đêm.

Chú Vương tới mấy lần, anh hỏi thăm tình hình của Niệm Ninh.

Nhưng chú Vương đều chỉ lắc đầu: “Cậu chủ, tôi vừa hâm nóng lại thức ăn, muốn đưa qua cho mợ chủ nhưng gõ hồi lâu mợ chủ vẫn không trả lời, cũng không mở cửa, cậu xem…”

Vừa nói chú Vương vừa nhìn đồ ăn trong tay, nhất thời có chút khó xử.

“Tùy cô ấy đi.” Nhạc Cận Ninh lạnh mặt nói.

Anh vẫn chưa nghĩ ra rốt cục nên xử lý mối quan hệ với Niệm Ninh và Tô Mạt như thế nào.

Chú Vương vân không yên lòng: “Cậu chủ, tôi nói một câu không nên nói, coi như mợ chủ không ăn cơm, nhưng dù sao cô ấy đang mang thai, bị đói thì đối với đứa bé trong bụng cũng không tÒI 3 Nhạc Cận Ninh chợt nhớ tới Niệm Ninh đang mang thai con của anh, lông mày vốn đang chau lại lập tức chau lại càng sâu hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng anh vẫn đứng lên, đi đến gần chú Vương, nhận lấy đồ ăn và nói: “Chú Vương, chú đi làm việc khác đi, để tôi đưa đồ ăn qua cho cô ấy là được rồi.”



Chú Vương suy nghĩ một lúc, khế gật đầu rồi đưa khay đồ ăn trên tay giao cho Nhạc Cận Ninh.

Sau đó ông quay người đi xuống lầu.

Nhạc Cận Ninh nhìn đồ ăn trên tay, nghĩ một chút rồi quyết định ra khỏi thư phòng, đi tới trước cửa phòng ngủ, anh gõ cửa phòng một cái.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Cốc, cốc, cốc… tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.

Niệm Ninh ngồi trên ban công, nhớ lại từng li từng tí về khoảng thời gian ở bên Nhạc Cận Ninh.

Mặc kệ tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, cô cũng coi như mắt điếc tai ngơ.

Nhạc Cận Ninh trâm giọng nói: “Niệm Ninh, là anh, cả ngày em đã không ăn gì rồi, chú Vương làm đồ ăn em thích ăn nhất, em có muốn ăn một chút không?”

Niệm Ninh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhạc Cận Ninh đứng bên ngoài phòng, thấy trong phòng vẫn không có chút động tính nào thì lông mày cau lại.

Anh liên đặt khay đồ ăn trên mặt đất, quay người đi xuống lầu.

Không còn nghe thấy giọng của Nhạc Cận Ninh ở bên ngoài, Niệm Ninh cho là anh đã đi nên cũng không để ý nữa.

Thế nhưng không bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động.

Tiếng “răng rắc răng rắc…” vang lên cắt ngang dòng suy tư của cô.

Niệm Ninh vô thức quay đầu lại thì phát hiện Nhạc Cận Ninh không biết đã đi vào từ lúc nào rồi.