Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 392




Sao anh có thể đoán đúng nhanh vậy?

“Không vui không vui, sao anh có thể đoán đúng nhanh như vậy.” Niệm Ninh bĩu môi, nói.

Rõ ràng lúc nấy cô cũng nếm thử rồi, món cô làm có hương vị cũng không khác gì đầu bếp khác làm mấy, Nhạc Cận Ninh sao có thể biết nhanh vậy.

“Rất đơn giản, em nhìn vào vết cắt phía trên của bí ngô, có những cái to hơn một chút, lại có cái hơi nhỏ, rất rõ ràng là không có quy tắc, đầu bếp chuyện nghiệp, thì không cần dùng dao để đo cũng có thể cắt được những hình to nhỏ bằng nhau.” Nhạc Cận Ninh đưa tay kéo Niệm Ninh vào lòng, cười giải thích.

Phần nắp nhỏ ở trên quả bí ngô phần lớn đều là hình răng cưa, lúc nấy khi cô cắt bí ngô, đã cố gắng cẩn thận từng chút một rồi, nhưng kết quả lại không như ý, có cái to có cái bé.

“Sớm biết vậy em đã đổi món khác rồi.” Bỗng dưng có có chút bực bội, bộ dạng vui vẻ hớn hở cũng biến mất hoàn †oàn.

Nhạc Cận Ninh thấy cô gái nhỏ bỗng dưng mất hứng, liền để cô ngồi vào lòng mình, kéo cả người cô vào lòng ôm lấy: “Được rồi, thật ra em cũng không cần thiết phải không vui đến vậy, dù sao những thứ như cách dùng dao, không phải luyện một hai lần là được, hơn nữa cho dù vẻ ngoài có vậy, nhưng vẫn rất ngon”

Người đang bị đàn áp là Niệm Ninh, nghe thấy Nhạc Cận Ninh khen cô, bỗng dưng lại tìm về được chút tự tin.

“Thật sao?” Cô hơi không tin lắm.

Nhạc Cận Ninh cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em nấu có ngon không, em thử là biết đúng không?”

“Em vừa thử rồi, cũng được.” Niệm Ninh nghĩ ngợi rồi nói.

“Vậy không phải được rồi sao.”

Nhạc Cận Ninh xoa đầu cô, nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!



Niệm Ninh thở dài, vốn dĩ muốn đùa với Nhạc Cận Ninh một chút, bây giờ lại thành ra không thành công, có điều cũng không phải có gì to tát lắm.

“Đúng rồi, hôm nay sao em lại xuống bếp?” Nhạc Cận Ninh không nhịn được, mở lời hỏi.

Anh nhớ lần trước Niệm Ninh vào bếp, còn cả lần đi công tác, anh vì Niệm Ninh mà nhảy xuống hồ bơi, sau đó sốt cao, không ăn được gì, Niệm Ninh mới xuống bếp nấu cháo cho anh.

Niệm Ninh cười nói: “Vì để cảm ơn anh.”

“Anh có gì để mà cảm ơn?” Nhạc Cận Ninh không hiểu liền hỏi.

Anh không làm gì mà, sao bỗng dưng cô gái nhỏ này lại muốn cảm ơn anh.

“Thật ra em là vì chuyện anh đồng ý cho em tham gia thi ở trường” Niệm Ninh có chút ngại ngùng nói.

Vốn tưởng rằng Nhạc Cận Ninh sẽ không đồng ý, hơn nữa cô còn đã nghĩ cách thuyết phục Nhạc Cận Ninh rồi, nhưng không ngờ rằng anh lại không nói gì nhiều mà đồng ý luôn.

Sau khi nghe Niệm Ninh nói vậy, Nhạc Cận Ninh cười thành tiếng.

“Anh cười cái gì?” Niệm Ninh không hiểu liền hỏi.

Nhạc Cận Ninh thân mật nói: “Không có gì, có điều để em tham gia thi, chỉ là tôn trọng ý kiến của em thôi, huống hồ gì, giữa hai chúng ta cần gì tới hai chữ cảm ơn chứ?”

Niệm Ninh nghĩ, hình như cũng đúng, cô và Nhạc Cận Ninh là vợ chồng, đúng là không cần khách sáo như vậy.

Nghĩ tới đây, cô thấy giống như vừa ăn mật ong vậy, ngọt siêu cấp vô địch.