Vừa nói, anh vừa đỡ Niệm Ninh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, như thể đang nâng niu bảo vệ bảo bối nào đó.
Nhìn thấy cảnh này, ông Niệm lại càng thêm kiên định, Nhạc Cận Ninh chắc chăn sẽ tặng cho họ lễ vật hồi môn.
Cậu Nhạc vừa ra tay đã là cổ phiếu nguyên gốc trị giá vài trăm tỷ.
Nhạc Cận Ninh nắm giữ cả một công ty, có lẽ sẽ không phải là người keo kiệt đâu.
“Niệm Ninh, con xem có phải là con đã có hiểu lầm gì với cha rồi hay không, hai trăm bốn mươi tỷ lúc đó chẳng qua chỉ là tiền đầu tư mà cậu Nhạc dành cho tập đoàn Niệm thị thôi. Hơn nữa, con hỏi cậu Nhạc xem, bây giờ hai trăm bốn mươi tỷ đó không phải là đã được hồi, mà lợi nhuận còn đang không ngừng tăng lên sao, làm sao có thể nói là bán con được?” Ông Niệm thấy Niệm Ninh tức giận, liền gấp gáp nói ra những câu nói dễ nghe.
“Không phải bán? Nếu đã có loại chuyện tốt như vậy, sao lúc đầu ông không gả đứa con gái bảo bối của ông qua đây?” Niệm Ninh bực tức đáp trả.
Nếu như không phải nhà họ Niệm có điều sai sót trong lúc điều tra, nói tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Nhạc là một lão già hơn năm mươi tuổi, thì bà Niệm làm sao có thể đem chuyện tốt này đẩy sang người cô chứ.
Bà Niệm dường như không ngờ rằng Niệm Ninh sẽ đột ngột nói ra điều này, sắc mặt bà ta lập tức trở nên u ám.
“Niệm Ninh, mặc dù trước đây mẹ từng có chỗ không đúng với con, nhưng con thấy đó không phải mẹ đã xin lỗi con rồi sao, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con xem…” Ý của bà Niệm đã rất rõ ràng.
Bà ta đã nói đến mức này rồi, nếu như Niệm Ninh còn nói tiếp mấy chuyện đó, thì ngược lại chứng minh cô là người nhỏ mọn, hay tính toán.
“Niệm Ninh, dù có thế nào thì mẹ tôi cũng là trưởng bối của cô, bây giờ cô gả cho người giàu rồi, nên càng ngày càng xem thường chúng tôi phải không?” Niệm Tâm Như cảm thấy cả người đều khó chịu khi nhìn vào dáng vẻ cao ngạo quý phái của Niệm Ninh.
Nhạc Cận Ninh nghe thấy lời nói của Niệm Tâm Như, sắc mặt của anh lập tức tối sầm lại.
Bà Niệm thấy vậy, vội vàng quay sang khiển trách Niệm Tâm Như: “Sao con có thể nói chuyện với chị như vậy chứ!”
Sau đó lại đưa mắt nhìn Nhạc Cận Ninh: “Cái đó, cậu Nhạc à, con gái tôi bị tôi chiều thành hư rồi, cậu đừng để trong lòng nhé.”
Hiện tại việc nhà họ Niệm sẽ đều phụ thuộc hết vào Nhạc Cận Ninh, thật sự không đáng chút nào nếu như chỉ bởi vì Niệm Tâm Như mà làm ảnh hưởng đến mục đích lần này đến đây củahọ. ˆ
Niệm Ninh thấy bộ dạng của bà Niệm, chỉ cảm thấy thật sự quá mỉa mai.
Trước đây Niệm Tâm Như luôn là viên ngọc quý trong nhà họ Niệm, nói không được mắng không nỡ, bây giờ vì lợi ích tiền bạc, bà Niệm có thể trực tiếp khiển trách cô ta trước mặt mọi người.
Quả nhiên là người họ Niệm, dưới sức hút của đồng tiền, cái gì cũng không đáng được nhắc đến.
Nhạc Cận Ninh nhàn nhạt nói: “Vậy tôi hiểu rồi, ông Niệm không hề có ý kiến gì với hôn lễ, chỉ là muốn thương lượng một chút về của hồi môn?”
Ông Niệm nhìn biểu cảm của Nhạc Cận Ninh, cảm thấy chuyện này vẫn còn rất nhiều cơ hội để bàn bạc, trong lòng vui sướng: “Đúng vậy, thật ra liên quan đến của hồi môn, tôi đã nói rõ ràng từ trước rồi, cũng như số tiền hai trăm bốn mươi tỷ ban đầu, vì vậy mới khiến Niệm Ninh hiểu lâm, có điều con bé cũng là vì suy nghĩ cho cậu Nhạc thôi.”
Nhạc Cận Ninh còn chưa lên tiếng, Niệm Ninh đã mở miệng trước: “Ông cứ nói thẳng là cần bao nhiêu tiền đi.”
Nghe thấy mấy lời giả vờ thanh cao, lê nghĩa của bọn họ, cô thấy thật sự rất có lỗi với đôi tai của mình.