Tất nhiên, Nhạc Cận Ninh cũng không có ý kiến gì, sau đó lập tức đi theo cô. Bởi vì có Nhạc Cận Ninh ở bên giúp đỡ, cho nên Niệm Ninh dần dần thích nghi được với cảm giác bơi ở bãi biển này. Thế nhưng, Nhạc Cận Ninh lo lắng Niệm Ninh bơi lâu thì sẽ mệt, cho nên ngay sau đó đã đưa cô lên bờ.
Niệm Ninh quay đầu về phía Nhạc Cận Ninh, nói: “Nhạc Cận Ninh, anh giúp em đi mua nước trái cây về đây có được không? Em khát rồi.”Nhạc Cận Ninh nhìn về phía quán nước đằng kia, gật đầu nói: “Được, vậy em ra chỗ ghế ở bờ biển kia ngồi xuống đợi anh trước, anh đi một chút sẽ quay lại.”
“Ừm” Niệm Ninh ngoan ngoãn trả lời.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh ngoan ngoãn ra chỗ đặt mấy chiếc ghế trên bãi biển rồi ngồi xuống, lúc này mới xoay người đi về phía quán nước.
“Niệm Ninh?”
Không lâu sau khi Nhạc Cận Ninh rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Niệm Ninh, theo bản năng cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Niệm Tâm Như và Trân Mãn! ! !
Đến tận lúc cô đi du lịch vẫn gặp phải hai người bọn họ, đúng thật là xui xẻo.
Mỗi lần khi Niệm Tâm Như thấy Niệm Ninh, đều sẽ nhớ tới một Nhạc Cận Ninh với diện mạo đẹp trai nhiều tiền, bây giờ cũng bởi vì Niệm Ninh được Nhạc Cận Ninh xem trọng, trái lại việc nịnh bợ bọn họ chỉ khiến bọn họ xem thường, nếu trước đây người gả cho Nhạc Cận Ninh là cô ta thì…..
Niệm Tâm Như cố gắng kìm nén sự đố kị, đạo đức giả nói: “Thật là trùng hợp, em đi tới chỗ nào cũng đều có thể gặp được chị.”
Niệm Ninh cũng quá mệt mỏi với sự giả tạo của Niệm Tâm Như, trực tiếp quay sang nói: “Chị? Tôi nhớ tôi cũng không có đứa em gái nào thích đi quyến rũ anh rể của mình đâu.”
Trước kia khi cô và Trần Mẫn bên nhau, Niệm Tâm Như đã dùng rất nhiều thủ đoạn để quyến rũ Trân Mẫn mang Trần Mãn tới bên cô ta , thế mà bây giờ khi cô đang ở bên Nhạc Cận Ninh, Niệm Tâm Như lại có ý muốn cướp Nhạc Cận Ninh. Chuyện trước kia, cô có thể không tính toán so đo, thế nhưng Niệm Tâm Như lại có ý đồ với Nhạc Cận Ninh, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý.
“Chị ….. Niệm Tâm Như vừa định nói điều gì đó, nhưng lại suy nghĩ một chút, cô ta lại quay lại đi về phía Trần Mẫn đứng bên cạnh anh ta, oan ức nói: “Anh xem kìa em nói chuyện với chị ấy nhẹ nhàng ân cần, chị ấy lại đối xử với em như vậy.”
Ý đồ của Niệm Tâm Như, Niệm Ninh đều đã hiểu, chỉ là bây giờ không phải là trong quá khứ nữa, chiêu này của Niệm Tâm Như, đối với cô mà nói, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Trân Mãn có chút bất mãn nói với Niệm Ninh: ‘Niệm Ninh, dù như thế nào cô cũng là chị của tiểu Như, nếu cô muốn trách chuyện đó thì chỉ cần trách tôi là được rồi, chuyện này không liên quan tới tiểu Như”“
Vừa dứt lời, anh ta thấy Niệm Ninh bông nhiên cười lạnh một tiếng, sự khinh thường miệt thị hiện rõ trên khuôn mặt cô, nên anh ta cũng không nhịn được.
Niệm Ninh tức cười nói: “Trân Mãn, trước đây tôi thích anh, là bởi vì tôi nghĩ anh rất sạch sẽ, luôn luôn đem lại cho tôi cảm giác ấm áp, nhưng dù sao đó cũng là trước đây, bây giờ tôi cũng đã nhận ra được khuôn mặt thật của anh, cho nên ở trước mặt tôi anh không cần phải giả vờ là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất làm gì cả.
Điều mà Niệm Tâm Như muốn thấy nhất, không phải là muốn cô xấu hổ bực bội vì cô ta ở bên Trần Mẫn hay sao?
Thế nhưng, tính toán của cô ta thật sự sai rồi. Cô không còn một chút tình cảm nào với Trân Mẫn nữa, giờ người cô thích là Nhạc Cận Ninh, đối với cô mà nói Trân Mãn bây giờ chỉ như một người xa lạ.