Niệm Ninh nhìn sắc mặt anh, thăm dò hỏi: “Lần này em đi thăm bà thật, nếu không lần sau em đi cùng anh nhé?”
Cho dù thế nào đi nữa thì lần này thật sự không được.
Nhạc Cận Ninh đặt đũa lên bàn, khuôn mặt nghiêm nghị hơi u ám, nhìn không vui vẻ cho lắm: “Niệm Ninh, anh rất không vui.”
Nghe một người đàn ông như anh nói chuyện bằng giọng có hơi trẻ con, Niệm Ninh cố gắng nhịn cười, hỏi: “Thế anh muốn thế nào mới vui? Trừ việc em đi công tác với anh ra.”
“Bồi thường.” Nhạc Cận Ninh nói.
Bồi thường? Niệm Ninh nhớ lại “bồi thường” mấy lần trước anh nói, đang chuẩn bị lắc đầu từ chối thì lúc này…
Nhạc Cận Ninh nhân lúc cô đang suy nghĩ về vấn đề này thì bế cô từ ghế lên.
“Này! Nhạc Cận Ninh, anh bỏ em xuống!” Niệm Ninh theo phản xạ ôm lấy cổ Nhạc Cận Ninh, khi phản ứng kịp thì dùng sức liên tục đánh vào người anh.
Nhưng sức lực của cô đối với Nhạc Cận Ninh chỉ đủ để gãi ngứa.
“Bỏ em xuống cũng được, nhưng ngày mai em phải đi công tác cùng anh, nếu không em đừng nghĩ gì cả.” Nhạc Cận Ninh ngang ngược tuyên bố chủ quyền của mình.
Đối với hai việc đi công tác cùng anh hay là “bồi thường”, Niệm Ninh đành phải chọn việc thứ hai. Nhạc Cận Ninh thấy người con gái trong lòng thỏa hiệp nên bỗng nở nụ cười gian xảo đắc ý, cúi người đè lên cô khiến căn phòng tràn đầy ý xuân.
Sau đó Niệm Ninh bị Nhạc Cận Ninh làm mệt đến nỗi không nhấc được nổi một ngón tay, cuối cùng nặng nề thiếp đi. Nhạc Cận Ninh thỏa mãn nhìn người con gái nằm cạnh anh, đôi mắt sâu thăm thắm bỗng ánh lên ý cười đắc ý.
Niệm Ninh ngủ không ngon, trong giấc mơ Nhạc Cận Ninh vẫn không chịu tha cho cô, không ngừng làm mấy chuyện xấu hổ với cô. Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Ninh tỉnh giấc vì đói, đang chuẩn bị dậy rồi xuống nhà ăn chút đồ thì bông nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Đây là đâu?
Đây vốn không phải là phòng ngủ của côi “Em tỉnh dậy đúng lúc lắm, tới ăn sáng chút đi.” Đúng lúc Niệm Ninh đang hoài nghi thì Nhạc Cận Ninh bỗng bưng đồ ăn sáng đi tới.
“Đây là đâu?” Sắc mặt Niệm Ninh trở nên xanh xao.
Hôm nay là thứ bảy, cô đã hẹn với bác sĩ hôm nay làm phẫu thuật. nhưng nhìn nơi lạ lẫm xung quanh thì có một dự cảm bất an hiện lên trong đầu cô.
“Đây là trên máy bay.” Nhạc Cận Ninh cười nhìn Niệm Ninh mà nói.
Trên máy bay? Máy bay đi đâu chứ, cho dù Nhạc Cận Ninh không nói Niệm Ninh cũng biết.
“Nhạc Cận Ninh!!!” Bây giờ Niệm Ninh sắp tức điên rồi.
Nhớ lại ngày hôm qua. cô còn nghĩ sao lần này Nhạc Cận Ninh đồng ý dễ dàng như vậy. Nói nửa ngày, hóa qua anh có ý định này, cô coi thường anh thật rồi.
“Được rồi. nếu đã lên rồi thì đừng tức giận nữa, ăn chút gì đi.” Nhạc Cận Ninh biết người con gái này chắc chắn vô cùng tức giận nên chỉ đành dịu dàng dỗ dành.