Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 187




Gần đây Niệm Ninh không có nhiều tiết học ở trường, sau khi ăn cơm trưa xong cũng chẳng có việc gì làm, cô chỉ đơn giản ở trong văn phòng cùng với Nhạc Cận Ninh, nhàn rồi nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại. Mãi đến tối, Nhạc Cận Ninh mới tan làm, lúc này Niệm Ninh mới rời khỏi văn phòng theo anh. : Vừa về đến nhà, chú Vương bèn đi tới đón và nói: “Cậu chủ, cô chủ, hai người về rất đúng lúc, đã chuẩn bị xong cơm tối, có thể ăn rồi.

Nghe chú Vương nói xong, Niệm Ninh đang định chuẩn bị rửa tay ăn cơm, lại nghe thấy Nhạc Cận Ninh ở sau lưng cô đột nhiên nói: “Đi nói với đầu bếp phòng bếp làm lại toàn bộ đồ ăn, từ giờ trở đi chuẩn bị thức ăn theo chế độ ăn uống điều trị dạ dày.

Chú Vương bị bất ngờ trong giây lát, nhưng chú rất nhanh đã hiểu được, lập tức nói: “Vâng, tôi sẽ căn dặn lại phòng bếp ạ.”

Nghe thấy những lời của Nhạc Cận Ninh, trong lòng Niệm Ninh cảm thấy rất ấm áp, cô không ngờ anh lại cẩn thận như vậy. Nhưng cùng lúc đó, cảm giác áy náy trong lòng cô cũng càng càng càng tăng. Trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói gì cho phải.

Sau khi ăn cơm tối xong, Nhạc Cận Ninh ngồi dựa vào đầu giường, gõ liên tục vào bàn phím laptop, anh nhìn thấy Niệm Ninh đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, anh cau mày, đưa tay ra: với cô: “Lại đây”.

Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm Niệm Ninh đã thấy Nhạc Cận Ninh đang nhìn cô với vẻ mặt âm trầm, tay chân cô đột nhiên trở nên luống cuống.

Bởi vì cô vẫn rất áy náy với Nhạc Cận Ninh, cuối cùng cô cũng đi tới gần anh.

“Tắm xong rồi cũng không sấy tóc, có phải em sợ mình còn chưa đủ bệnh không?” Nhạc Cận Ninh cầm máy sấy ở bên cạnh lên, bắt đầu sấy khô mái tóc Niệm Ninh.

Giọng nói trách móc pha chút ấm áp của Nhạc Cận Ninh vang lên bên tai Niệm Ninh, khóe miệng cô hơi cong lên, nói: “Chỉ là em chưa kịp lau thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát”.



Nhắc đến việc lớn, đột nhiên Nhạc Cận Ninh ngừng sấy tóc, dường như anh đang có một tính toán nhỏ trong lòng.

“Anh thấy em nói rất đúng, đúng là chúng ta phải làm vài việc lớn”. Anh thấy tóc cô cũng đã gần khô rồi bèn đặt máy sấy xuống, lúc nói tới hai chữ việc lớn còn cố tình nhấn mạnh.

“Việc gì?” Chờ tới lúc Niệm Ninh phản ứng được thì cô đã bị Nhạc Cận Ninh đè xuống giường, cô hơi lúng túng nói: “Này, Nhạc Cận Ninh, anh làm gì vậy? Thả em ra'”.

Nhạc Cận Ninh không đứng đắn nhìn Niệm Ninh, ánh mắt bốc lửa nói: “Sinh một đứa con gái đáng yêu hay là một đứa con trai đẹp trai thì tốt hơn nhỉ? Không thì anh cố gắng thêm chút nữa, sinh cả hai đứa?”

Nghe giọng điệu của Nhạc Cận Ninh, Hạ Lâu Nguyệt chỉ có thể thở dài bất lực, sao anh đột nhiên lại ngây thơ như vậy. Nhưng nói tới con cái, Niệm Ninh chợt nhớ tới đứa con ở trong bụng cô, đột nhiên cô cảm thấy rất áp lực.

Cô không thể kiềm chế sự nóng nảy của mình: “Nhạc Cận Ninh anh đừng có nghịch nữa được không vậy, hôm nay em chạy khắp nơi, ở lại phòng làm việc với anh cả một buổi chiều, anh nghĩ cho em một chút đi, em thật sự rất mệt.”

Nhạc Cận Ninh hơi do dự, nhưng anh không muốn bị mất miếng thịt mỡ ngon lành hết lần này tới lần khác, lặp đi lặp lại. : Vì thế, đột nhiên anh nở một nụ cười xấu xa: “Không sao, em mệt thì em cứ nghỉ ngơi đi, anh làm việc của anh, như vậy sẽ không bị chậm trễ việc lớn.”

Anh vừa định cởi áo sơ mi trên người Niệm Ninh thì bị đè hai tay xuống. Cho dù như thế nào thì hôm nay cũng không thể để Nhạc Cận Ninh thành công được, ít nhất là hai ngày này chắc chắn không thể được.

“Chồng à, hôm nay anh tha cho em đi mà, được không?” Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh với vẻ mặt đáng thương và nói.