“Đinh linh linh… Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, lập tức khiến Niệm Ninh hồi phục tinh thần.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình di động là Nhạc Cận Ninh, lúc này cô mới nâng cao tinh thần, bắt máy: “Alo, có chuyện gì không?”
“Niệm Ninh, ngày mai có một bữa tiệc rất quan trọng, em có muốn tham gia với anh không?” Bên kia điện thoại truyền tới tiếng của Nhạc Cận Ninh.
“Không được, anh tìm người khác đi chung với anh đi, ngày mai em còn có tiết, không đi được đâu.” Niệm Ninh từ chối, hiện tại cô làm gì còn tâm trạng đi dự tiệc với anh chứ.
Lỡ như trạng thái của cô không đúng, bị Nhạc Cận Ninh nhìn thấy, nên cô kiếm cớ để từ chối. Mấy ngày nay, bởi vì chuyện có thai mà cô quá mệt mỏi rồi. Hơn nữa, cô đã nói dối, cô không muốn dùng vô số lời nói dối khác để tiếp nối lời nói dối này, cô cũng không muốn nói dối Nhạc Cận Ninh nhiều như vậy.
“Ngày mai thật sự rất quan trọng, em chắc chắn muốn một mình anh lẻ loi mà tới đó?” Nhạc Cận Ninh hỏi lại.
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh nói chuyện nghiêm túc như vậy, liền có chút do dự: “Em thật sự phải đi sao?”
Lễ nào trường hợp này, thật sự cần cô sao?
“Đúng vậy, em nhất định phải đi cùng anh.” Nhạc Cận Ninh trả lời cô một cách khẳng định.
“Vậy được rồi, ngày mai anh gửi địa chỉ cho em, em sẽ đến đó.” Niệm Ninh đồng ý.
Cô đã có lỗi với Nhạc Cận Ninh rồi, nếu như có thể thỏa mãn yêu cầu của anh, cô đều sẽ cố gắng thỏa mãn, bù đắp cho anh. Nhưng cô sắp bị cuộc sống đầy thấp thỏm lo âu và trong lòng đầy áy náy này ép cho muốn chết đi.
Mỗi sáng cô tỉnh lại, đều lo lắng chuyện mình mang thai, nếu bị Nhạc Cận Ninh biết thì sẽ thế nào, cô thật sự sắp chống đỡ không nổi rồi. Đặc biệt, khi cô biết cha của đứa trẻ không phải ai khác mà chính là Tân Tuyết Tùng.
Niệm Ninh hơi nhụt chí nghĩ, nếu phải sống trong lo lắng đề phòng như vậy, không bằng trực tiếp xé rách lớp giấy bảo vệ này, dù sao giấy cũng không gói được lửa.
Chí ít, với Nhạc Cận Ninh, cô vẫn còn một chút danh dự. Hơn nữa cô ghét nhất bị người khác lừa, vì sao cô lại phải lừa Nhạc Cận Ninh? Cô nên thú nhận với Nhạc Cận Ninh trước khi cô hãm quá sâu, sau đó rời khỏi anh.
Để tránh cho sau này càng lún càng sâu, sẽ không thể rời khỏi Nhạc Cận Ninh. Nghĩ tới đây, Niệm Ninh quyết định, đợi tối nay khi Nhạc Cận Ninh về, sẽ nói rõ với anh chuyện này.
Cô không chỉ lên giường bậy bạ với bạn tốt của anh, còn mang thai. Nếu như Nhạc Cận Ninh không thể chấp nhận, họ sẽ….
Ly hôn!!!
Sau đó có cuộc sống riêng, không quấy rầy lẫn nhau. Nhưng buổi tối Nhạc Cận Ninh vẫn chưa về, Niệm Ninh ngồi trên giường đợi anh thật lâu, cũng không đợi được anh vê.
Bởi vì mang thai cô không đủ sức lực, sau đó thật sự nhịn không được mà thiếp đi. Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Niệm Ninh mới tỉnh lại, mà Nhạc Cận Ninh cũng đã đi làm từ sớm.
Không sao, dù sao hôm nay cũng phải tham gia một bữa tiệc quan trọng với Nhạc Cận Ninh, cũng sẽ gặp nhau, đến lúc đó lại thú nhận với anh.
Niệm Ninh đói bụng rồi, sau khi cô ăn cơm trưa xong, trở về phòng. Tối đến, chú Vương đi lên lầu.
“Cộc cộc cộc…. Tiếng gõ cửa vang lên.