Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 69




Sau ngày tết dương lịch, dường như mọi thứ đều đang phi nước đại đến tết Nguyên Đán. Diệp Lâm Tây phát hiện cô đã làm việc ở công ty Luật được nửa năm, đến cuối tháng sáu năm nay cô sẽ được cấp chứng chỉ sau một năm và trở thành Luật sư độc lập có thể tự đảm nhận các dự án.

Kể từ khi Giang Gia Kỳ rời đi, đội đã tuyển thêm hai thực tập sinh, một nam và một nữ. May mắn là cả hai người họ đều là những người có năng lực, làm việc chăm chỉ. Mối quan hệ của Diệp Lâm Tây với mọi người trong đội đều rất tốt.

Vụ kiện của Cố Khải sẽ được hội đồng xét xử chính thức tuyên án vào thứ sáu này. Dựa trên các bằng chứng đã cung cấp trước đó, khả năng tòa phán quyết đối phương vi phạm hợp đồng sẽ rất cao. Hơn nữa, vì Cố khải trước khi từ chức đang giữ chức vụ là một quản lý cấp trung, khi đó thời điểm nghỉ việc anh ta đã ký vào một bản thỏa thuận hạn chế cạnh tranh với số tiền phạt vi phạm rất cao, nếu giải quyết không tốt có thể sẽ bị tuyên án phạt lên đến hàng triệu tệ.

Vì vậy, đến ngày phiên tòa được mở lại, hai bên gặp nhau, bất luận là sắc mặt của Cố Khải hay vợ anh ta đều vô cùng không tốt. Hoặc có lẽ, trước khi bọn họ đến cũng đã được Luật sư của mình tiêm một liều thuốc phòng trước. Những thứ khác có thể ngụy biện, nhưng riêng món tiền 2.8 triệu tệ là không thể giải thích bằng văn bản.

Quả nhiên, vào thời điểm tuyên án, tòa án nhận định rằng Cố Khải đã vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh và yêu cầu anh ta ngừng hành vi vi phạm đó lại cùng với đó phải tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của một người đã ký vào bản thỏa thuận hạn chế cạnh tranh và Cố Khải phải trả số tiền là 129.277,56 nhân dân tệ cho hành vi vi phạm thỏa thuận của công ty Khoa học Công nghệ An Hàn. Số tiền phạt quả nhiên thực sự lên đến hàng triệu.

Diệp Lâm Tây đương nhiên là hài lòng với phán quyết đó, nhưng Cố Khải ở đối diện lại bày ra vẻ mặt thất vọng, lập tức la hét: “Tôi không phục, tôi không phục.”

“Bị cáo xin hãy giữ im lặng và tôn trong phán quyết của tòa.”

Luật sư của đối phương cũng đang an ủi anh ta, nhưng Cố Khải vẫn vô cùng khó chịu.

Diệp Lâm Tây bước ra khỏi tòa, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người phụ nữ vừa xuống xe cách đó không xa, ánh mắt cô rơi lên người đối phương, cuối cùng thoáng qua một tia kinh ngạc.

Ngay sau đó, Cố Khải vội vã nhanh chóng đi qua tìm thấy người phụ nữ kia. Diệp Lâm Tây càng ngạc nhiên hơn vì cô ta là người mà cô đã gặp hôm ở chùa. Người phụ nữ tự xưng là Tống Nhân.

Cố Khải bực bội đến cực điểm, anh ta không quan tâm đến đám đông xung quanh, tức giận nói: “Nhân Nhân, em tìm cho anh Luật sư kiểu gì thế, anh ta không ổn chút nào, hoàn toàn không phải đối thủ của người ta. Anh thua kiện thì thôi đừng nói, đằng này lại còn bị phạt hơn một triệu tiền bồi thường. Anh nói cho em biết, em phải giải quyết vấn đề này cho anh.”

Tống Nhân lặng lẽ nhìn anh ta, thấp giọng nói: “Đây là quyết định của tòa án, làm sao em có thể giải quyết cho anh được?”

Cố Khải khó chịu nói: “Cái đó anh không quan tâm, khi đó nếu không phải em tìm anh yêu cầu anh đổi việc sang Hoa Khang thì giờ này anh vẫn đang làm tốt tại An Hàn. Em nói đội ngũ sáng lập của An Hàn đang đấu đá lẫn nhau, sớm muộn gì cũng xong đời, nhưng hiện tại An Hàn đã được Thịnh Á mua lại còn sắp sát nhập vào Thịnh Á. Lần này anh bị em hại thảm rồi.”

Tống Nhân nhìn người anh họ đang đứng trước mặt, không khỏi cười một tiếng chế nhạo.

Cô ta nói: “Vậy nên bây giờ anh đổ mọi tội lỗi lên đầu em phải không?”

“Anh cũng không phải là đổ lỗi hoàn toàn cho em.” Cố Khải có chút chột dạ.

Tống Nhân đưa tay tháo chiếc kính râm đang đeo xuống, yên lặng nhìn Cố Khải: “Khi đó quả thực là em yêu cầu anh tháo chạy đến Hoa Khang, nhưng Hoa Khang đã cho anh những gì, bản thân anh chắc hẳn phải rõ hơn em, nếu tiếp tục ở lại An Hàn cùng với Kiều Vân Phàm trong bộ phận kỹ thuật, anh nghĩ dựa vào bản thân anh có thể bám trụ nổi không?”

“Là em, là em đã cho anh cơ hội.”

Cố Khải không ngờ rằng người em họ vốn dĩ luôn hiền lành và ít nói lúc này lại thực sự trở mặt với anh ta.

“Nhân Nhân, không phải bây giờ em đang muốn phủ nhận đó chứ?”

Cố Khải có chút không chắc chắn hỏi.

Tống Nhân không quan tâm nhìn anh ta: “Vậy phải xem biểu hiện của anh.”

“Em.” Cố Khải không ngờ cô ta lại có thái độ như vậy, tức giận nói: “Em đừng có quên khi đó tại sao em lại yêu cầu anh đến Hoa Khang, nếu em không giúp anh thì đừng trách anh không nể tình mối quan hệ của hai ta.”

Tống Nhân nghe anh ta uy hiếp bản thân không hề bàng hoàng hoảng sợ. Thay vào đó còn nhìn anh ta đánh giá một cách thích thú.

Cuối cùng cô ta chậm rãi nói: “Anh là người làm công nghệ mà lại đánh rơi mất não rồi à? Hiện tại anh đã vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh, đó là một vụ kiện dân sự, phạt tiền là điều đương nhiên. Nếu như anh dám tiết lộ bí mật kinh doanh của An Hàn thì anh sẽ phải ngồi tù.”

“Tử Duyệt mới có ba tuổi, anh nhẫn tâm để đứa nhỏ lớn lên mà không có ba bên cạnh sao?”

Tử Duyệt là con gái của Cố Khải, năm nay mới ba tuổi.

Cố Khải thực sự không ngờ Tống Nhân lại vô tình trở mặt như vậy. Vốn dĩ anh ta là một người chất phác, nhưng lúc này lại tức giận đến mức muốn động tay động chân, may mà vợ anh ta Trương Viên đã đến ngăn cản kịp thời.

Trương Viên tức giận nói: “Anh làm gì thế? Đây là tòa án.”

Cố Khải chỉ vào Tống Nhân nói: “Em hỏi xem nó đã nói những gì, nếu không phải khi đó nó đem Hoa Khang thổi lên tận trời xanh, thì liệu anh có bị ma xui quỷ khiến đi đâm đầu vào không?”

Trương Viên ngăn anh ta lại nói: “Được rồi, việc cũng đã xảy ra rồi, nói thêm nữa cũng vô dụng.”

Cố Khải thở hổn hển, mãi không nói nên lời.

Ngược lại, Tống Như lại tỏ thái độ rất nhẹ nhàng, nói: “Chị dâu, em biết vụ kiện này đã thua rồi, hai người đều rất tức giận, nhưng nếu chị còn muốn kháng cáo thì em sẽ tiếp tục hỗ trợ hai người.”

Tống Nhân biết giữa Cố Khải và Trương Viên thì Trương Viên luôn là người có tiếng nói. Là một người làm việc trong một công ty quan hệ công chúng đã vài năm, cô ta đã sớm phát triển khả năng thuyết phục người khác. Còn tính cách của Cố Khải lại thiếu quyết đoán. Nên mới dùng cách rung cây dọa khỉ.

Khi đó nếu như không phải vì anh ta đang làm việc cho Khoa học Công nghệ An Hàn thì cô ta cũng không đến mức phải đích thân ra tay đào người. Nếu là người bình thường thì không nói, nhưng Cố Khải lại có quan hệ máu mủ với cô ta. Khiến cô ta muốn phủi tay cũng không được.

Thật là phiền phức.

Khi bọn họ lên xe, Tống Nhân ngẩng đầu lên lại lần nữa nhìn thấy Diệp Lâm Tây. Rõ ràng Diệp Lâm Tây cũng nhìn thấy cô ta, hai người nhìn nhau từ xa. Đột nhiên Tống Nhân hướng về phía cô gật đầu. Ở khoảng cách không phải là quá xa, Diệp Lâm Tây tự nhiên nhìn thấy Tống Nhân gật đầu với mình. Cô ngây người, không biểu cảm nhìn đối phương cho đến khi chiếc xe của cô ta biến mất.

Nếu cuộc gặp gỡ ở chùa hôm đó cô cảm thấy là vô tình, nhưng cuộc chạm mặt hôm nay ở đây, đã cho cô biết rằng đối phương biết cô.

Có phải chỉ vì vụ kiện của Cố Khải không?

Diệp Lâm Tây có chút không chắc chắn.

  *

Nhưng Diệp Lâm Tây nhanh chóng ném việc đó ra khỏi đầu, cô không quan tâm tới một người phụ nữ mới gặp vài lần, càng không có hứng thú đi điều tra sự tình phía sau cô ta. Nhưng bất luận thế nào thì nhân vật này xuất hiện mấy ngày nay xem ra cũng không phải là người có tính cách bí hiểm gì.

Sau khi vụ án kết thúc, Diệp Lâm Tây lại bận tối mắt chuẩn bị cho việc sát nhập Thịnh Á và An Hàn. Bởi vì nó liên quan đến việc phân phối vốn chủ sở hữu giữa hai công ty và cũng có sự tích hợp nhân sự. Dù sao thì nếu hai công ty hợp nhất thì vẫn phải cắt giảm nhân sự. Trước đó, Ninh Dĩ Hoài từng bị chửi bới trên mạng vì quá tàn nhẫn khi sa thải người.

Thỏa thuận hợp nhất sơ bộ được soạn bởi công ty Luật B Vấn. Lần này, đích thân Giám đốc luật Tưởng Vấn đến tìm Ninh Dĩ Hoài nói chuyện, anh ta nói: “Việc sát nhập Thịnh Á và An Hàn tôi biết là dự án của cậu, nhưng hiện nay viện chúng ta đều cân nhắc làm chung, nếu cậu thấy ứng cử viên nào triển vọng thì có thể tùy ý chọn một người trong lĩnh vực Luật lao động.”

“Sao nào, không tin tưởng tôi?” Vẻ mặt Ninh Dĩ Hoài thờ ơ.

Tướng Vấn thở dài: “Lần trước cậu làm vụ án công ích đó, tôi đã thay cậu tuyên truyền không ít.”

Thế nhưng hiệu quả vẫn rất kém.

Đó là bởi vì đến cả cư dân mạng cũng có thể thấy rằng Ninh Dĩ Hoài đã cố tình lấy vụ án công ích đó để tẩy trắng cho bản thân, nếu không làm sao anh ta thân là một Luật sư tính tiền theo giờ lại có thể đi giúp đỡ người khác miễn phí ra tòa được chứ?

Lần này lại là một dự án sát nhập và Tưởng Vấn biết rằng việc tinh giảm biên chế là điều chắc chắn. Anh ta sợ rằng vị này lại như lần trước. Vậy thì e rằng danh tiếng của B Vấn đều bị anh ta lôi theo xuống hố mất thôi.

Ninh Dĩ Hoài: “Nếu thật sự đến bước sa thải nhân viên, tôi sẽ để Diệp Lâm Tây xử lý, như vậy anh có thể yên tâm rồi chứ?”

“Cô ấy?” Tưởng Vấn nghĩ một lúc: “Nhưng cô ấy vẫn là một Luật sư thực tập phải không?”

“Phương án cắt giảm biên chế cũng có thể làm.”

Tuy rằng Ninh Dĩ Hoài nói vậy, nhưng vẫn gọi thêm Trần Minh làm dự án này, dù sao thì đây cũng là dự án sát nhập.

Bên phía Khoa học Công nghệ Thịnh Á cũng rất nóng ruột, vì sản phẩm mới của An Hàn sẽ được giới thiệu ra thị trường trong năm tới và họ hy vọng sẽ chính thức hoàn tất việc sát nhập trước khi sản phẩm được ra mắt. Vì vậy một số bên đã tiến hành cuộc đàm phán hợp nhất đầu tiên tại văn phòng của Khoa học Công nghệ Thịnh Á. Mặc dù Phó Cẩm Hành với tư cách là cổ đông lớn nhất của An Hàn, có quyền kiểm soát tuyệt đối, nhưng An Hàn cũng có những cổ đông khác và họ cũng phải cân nhắc lợi ích của mình.

Cuộc họp đầu tiên, với tư cách là công ty Luật chủ trì việc sát nhập này, nên đương nhiên phải có mặt.

Buổi sáng thức dậy, Diệp Lâm Tây cảm thấy hơi khó chịu, cô sợ bị Phó Cẩm Hành nhận ra nên giả vờ là không sao. Đến khi lên xe, cô đưa tay sờ trán, hình như hơi sốt.

Nghĩ đến thì cũng không thể tin được, trước đây cô vốn dĩ là một người luôn thích làm ra vẻ, chỉ cần một chút khó chịu cũng sẽ khiến nó phức tạp thêm bảy, tám phần. Hận không thể khiến cả thế giới chạy đến dỗ dành mình. Vậy mà bây giờ lại biết bỏ cả bệnh sang một bên để làm việc. Đột nhiên, lại một lần nữa Diệp Lâm Tây nhận ra rằng làm “động vật văn phòng” thực sự khó.

Sau khi đến công ty Luật, vốn dĩ cô định mua thuốc uống, nhưng chưa kịp mở App đặt hàng ra thì Ninh Dĩ Hoài đã yêu cầu họ vào phòng họp để đọc lại các thoả thuận sát nhập trước đó. Vì vậy, đến khi họ xong việc Diệp Lâm Tây vẫn chưa có thời gian mua thuốc.

Đến tòa văn phòng của Khoa học Công nghệ Thịnh Á, thực ra tòa nhà này thuộc trụ sở của Thịnh Á, bên ngoài có treo một tấm biển với hai chữ Thịnh Á rất to. Đặt tại khu văn phòng cao cấp ngay trung tâm, ngay khi bước vào sảnh, mặt sàn sáng đến mức có thể thấy được bóng người. Trước đây, Diệp Lâm Tây đã đến đây một lần, nhưng lần đó là đến với tư cách phu nhân chủ tịch. Cô vì cố gắng đến đưa trà chiều và bánh ngọt cho Phó Cẩm Hành cuối cùng lại xấu hổ muốn chết vì “bà dì” ghé thăm.

Bây giờ lại một lần nữa bước vào, cô vô thức nhìn chính mình phản chiếu trên cửa thang máy, áo khoác xanh nhạt mềm mại thoải mái trông trẻ trung lại đầy khí chất, mái tóc dài xoăn để xõa trên vai, hôm nay cô tô son môi màu đỏ tươi. Không tồi, khí chất chuyên nghiệp này của Luật sư vẫn đủ mạnh để hạ gục người khác. Diệp Lâm Tây tự tin vô hạn đi theo hai người còn lại lên lầu.

Họ lên đến tầng trên thì được dẫn vào phòng họp và tình cờ gặp Phó Cẩm Hành cũng một nhóm các Giám đốc điều hành cấp cao từ Thịnh Á đến dự cuộc họp. Diệp Lâm Tây bất ngờ nhìn thấy anh, trong lòng đột nhiên khựng lại.

Hai người vừa mới tách khỏi nhau khi ra khỏi nhà vào sáng nay, trước khi lên xe Diệp Lâm Tây còn ôm lấy anh, nhưng lúc này đây nhìn thấy anh ở một nơi như thế này, vẫn có cảm giác khang khác.

Phó Cẩm Hành hôm nay vẫn mặc bộ vest cao cấp màu xanh đậm, đường cắt may ôm sát từ vai đến ngực càng làm nổi bật khí chất kiêu ngạo và quý phái của mình, đặc biệt là khi anh đứng giữa đám đông, có một phong thái lãnh đạo trời sinh. Chỉ đơn giản là có một sự thôi thúc khiến người khác phải khụy lụy trước mặt anh.

Nhìn người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, Diệp Lâm Tây đột nhiên có cảm giác tê liệt thần kinh. Như thể những lời dỗ dành cô đã nghe trước đó đều không phải đến từ cái miệng lạnh như băng của anh.

Diệp Lâm Tây bỗng cảm thấy may mắn, vì cô luôn có thói quen tỉ mỉ từ đầu đến chân, cho dù người khác không nhận ra, nhưng trong lòng cô vẫn thầm nói một câu.

Hôm nay, Luật sư Diệp và chủ tịch Phó rất xứng đôi!!

CP thần tiên.

Cô tự mình khiến mình hài lòng.

Sau khi đầu óc Diệp Lâm Tây bay bổng một hồi, cô đã nhanh chóng thu liễm lại, dù sao thì đến đây là vì công việc, chứ không phải đến để ngắm chồng.

Sau màn chào hỏi ngắn gọn giữa hai bên, tất cả bước vào phòng họp. May mắn thay, mọi người đều có khái niệm về sự đúng giờ. Những người bên phía Khoa học Công nghệ An Hàn đến tham gia đều đúng giờ có mặt.

Bàn trong phòng họp là một chiếc bàn dài, Phó Cẩm Hành ngồi ở vị trí trên cùng, còn những người khác lần lượt ngồi xuống hai bên. Hàng trước hết chỗ, thì ngồi xuống hàng ghế phía sau, Diệp Lâm Tây ngồi sau Ninh Dĩ Hoài còn Trần Minh thì ngồi bên cạnh cô.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, các giám đốc điều hành của Khoa học Công nghệ Thịnh Á vẫn đánh giá một lượt về người phụ nữ duy nhất đang ngồi ở phía đối diện. Luật sư Diệp Lâm Tây.

Mặc dù trên mặt bàn có đặt biển chức danh Luật sư của cô, nhưng mọi người có mặt đều biết mặt khác về danh tính của cô.

Bà chủ.

Lại còn là người thật hàng thật, được chứng nhận đàng hoàng.

May mắn thay Phó Cẩm Hành và Diệp Lâm Tây với tư cách là các bên liên quan đều chưng ra biểu cảm “Đang làm việc”, nên những người khác không làm gì hơn mà chỉ liếc nhìn Diệp Lâm Tây một chút.

Sau khi cuộc họp chính thức bắt đầu, chỉ trong vài câu ngắn gọn, thỏa thuận sát nhập đã được nêu ra. Với tư cách là Luật sư của dự án, Diệp Lâm Tây là người thuyết giảng cụ thể và đọc ra chi tiết các quy tắc của việc sát nhập.

Cô đứng dậy, ban đầu đọc nó rất trôi chảy, bởi vì thỏa thuận này đã được cô và Ninh Dĩ Hoài sửa đổi nhiều lần để hoàn thiện hơn, trí nhớ của cô lại không tồi nên dường như có thể đạt đến trình độ thuộc lòng.

Nhưng nói được vài câu, đột nhiên cô khẽ ho một tiếng.

Cổ họng khô quá.

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang không khỏe, có lẽ do sốt, nên cổ họng có chút khô và ngứa.

“Dựa vào điều lệ thứ ba, khụ khụ.” Vừa đọc thêm được hai câu, Diệp Lâm Tây lại bắt đầu ho khan. Lần này, những người đang không nhìn cô đều phải ngước lên. Diệp Lâm Tây cúi đầu không nhìn họ, tiếp tục công bố nốt nội dung thỏa thuận sát nhập. Chỉ có điều ai cũng có thể nhận ra cô đang phải cố gắng kìm chế. Đột nhiên Phó Cẩm Hành quay đầu lại phía Tần Chu đang ngồi bên cạnh nói vài câu.

Tần Chu gật đầu.

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, vài phút sau quay lại trên tay cầm một chiếc cốc xung quanh đang bốc ra hơi nóng. Khi bước đến bên cạnh Diệp Lâm Tây, anh ta đặt chiếc cốc xuống bên cạnh cô.

Cũng may thỏa thuận sáp nhập không có gì phức tạp, Diệp Lâm Tây đã đọc đến gần cuối, đến khi đọc xong cô cười và nói xin lỗi với mọi người. Cô nói: “Nếu mọi người có điểm nào không hiểu về nội dung của thỏa thuận thì có thể đặt câu hỏi.”

Mọi người vẫn chưa lên tiếng, thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở chiếc ghế trên cùng, thay đổi tư thế từ dựa lưng vào ghế đột nhiên đổi thành hai tay đặt lên mặt bàn.

Phó Cẩm hành nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Luật sư Diệp đã giải thích rõ ràng như vậy, mọi người có thắc mắc gì không?”

Vốn dĩ có người đang muốn đặt câu khỏi, khi nghe thấy câu này liền lập tức kím nén thắc mắc trong đầu mình lại.

Còn thắc mắc gì không?

Tất nhiên.

Là không dám có.

Thấy mọi người đều không đặt câu hỏi, Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn sang Diệp Lâm Tây: “Luật sư Diệp vất vả rồi.”

Anh nhìn cô chằm chằm.

Khi Diệp Lâm Tây ngồi xuống, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô cầm ly nước, vừa định mở máy thì thấy một tin nhắn mới gửi đến.

Phó Cẩm Hành: [Uống nước đi.】

Đúng lúc cô đang thất thần thì một tin nhắn khác lại tới.

Phó Cẩm Hành: [Tiểu tiên nữ hôm nay đã làm việc rất chăm chỉ.】

XiaoLiang: Cái cô Tống Nhân kia bí hiểm ghê ta, không biết có liên quan gì đến Phó Cẩm Hành hay không? Mấy chương cuối này tui cũng chưa đọc, nên là làm đến đâu ms được đọc đến đó, đúng đoạn này thấy tò mò ghê gớm:v