Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 65




Diệp Lâm Tây quay lại công ty, đem sự việc nói lại với Ninh Dĩ Hoài, tuy rằng nói việc lần này giao hoàn toàn cho Diệp Lâm Tây nhưng dù sao thì cô cũng là một người mới. Chỉ có mỗi cái danh hiệu tốt nghiệp tại Harvad, những thứ phải học còn quá nhiều. Vì vậy, Ninh Dĩ Hoài vẫn bỏ thời gian xem xét vụ án này của cô. Anh ta không đích thân ra mặt, chỉ chỉ điểm vài câu.

Ninh Dĩ Hoài nghe xong liền hỏi: “Cô định điều tra bước đầu thế nào?”

Kiện tụng chính là như vậy, ai khởi kiện người thì người đó tìm bằng chứng. Đặc biệt là việc điều tra và thu thập bằng chứng trong hạn chế cạnh tranh thì đều phải tự thân vận động, ít nhất thì bọn họ phải xác nhận được rằng Cố Khải thực sự có liên quan đến Hoa Khang.

Diệp Lâm Tây nói: “Tôi định tìm bảo vệ của Hoa Khang để tìm ra ảnh Cố Khải ra vào Hoa Khang.”

Ninh Dĩ Hoài liếc nhìn Diệp Lâm Tây một cái, cô thấp giọng nói: “Tôi đã xin lời khuyên của người khác.”

B Vấn là một công ty Luật lớn như vậy, tất nhiên cũng có nhiều vụ kiện liên quan đến vấn đề hạn chế cạnh tranh. Tình cờ có một Luật sư chuyên giải quyết tranh chấp lao động, anh ta có quan hệ rất tốt với Kha Đường, cô đã nhờ Kha Đường mời đối phương ăn cơm.

Trong bữa ăn, đối phương đã nhiệt tình dạy cô một số kỹ năng.

“Vì cô đã có ý tưởng nên cứ dựa theo cái đó để điều tra đi.”

Ninh Dĩ Hoài không nói thêm gì, mà lại nhìn cô một cái.

Đại khái có lẽ cảm thấy việc Diệp Lâm Tây học hỏi người khác là việc hiếm thấy.

Đương nhiên, kiểu điều tra cá nhân như Diệp Lâm Tây, vừa mới về nước cũng chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào.

Lúc ăn trưa, cô nói với Kha Đường rằng có thể để cô gặp mặt học hỏi thêm vị Luật sư Chu kia không, vì dù sao thì người ta cũng làm trong lĩnh vực tranh chấp lao động, chắc chắn có thêm những nguồn lực khác.

Kha Đường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô một cái: “Không cần tìm anh ta.”

“Tại sao?”

“Cô ngộc thật hay giả đó?” Kha Đường không khỏi liếc cô, sau đó hơi nâng cằm: “Loại nguồn lực này, tôi có rất nhiều.”

Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cô á?”

Kha Đường: “Cô cũng chẳng nghĩ xem chị em của mình làm về cái gì, chuyên gia kiện tụng gia đình đó, ly hôn, tranh chấp tài sản, cô nghĩ rằng bằng chứng cứ thế từ trên trời rơi xuống chắc? Còn không phải tự đi mà điều tra gì gì?”

Bởi vậy, cô ấy thực sự quen biết rất nhiều thám tử tư, người theo dõi, chụp lén và họ giỏi mọi thứ.

Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Đúng là không nhìn ra cô lại quan hệ rộng như vậy.”

“Tôi lăn lộn trong nghề này đã lâu, sao lại không nhìn ra điều đó chứ?” Kha Đường nói với bộ dạng “Giang hồ” y như cũ.

Diệp Lâm Tây đột nhiên bật cười: “Cô nói bằng giọng kiểu gì đấy, cứ như nghề Luật sư của chúng là một cú trượt chân đi sai lệch khỏi ngành không bằng.”

Kha Đường chống tay lên cằm: “Bọn cô làm bên lĩnh vực không kiện tụng thì không phải, nhưng mảng gia đình của bọn tôi thì chắc chắn là trái ngành.”

Với những lời phàn nàn của Kha Đường, Diệp Lâm Tây sớm đã quen từ lâu, tuy nhiên với những vụ kiện tụng gia đình thì quả thực là cẩu huyết.

Diệp Lâm Tây an ủi cô ấy: “Không phải cô nói mình còn lo những thỏa thuận tiền hôn nhân nữa hay sao, vừa hay tôi có người bạn sắp kết hôn, tôi đã giới thiệu cô với cô ấy rồi.”

Kha Đường nghe xong, suýt chút nữa thì đứng bật dậy nhào tới ôm hôn Diệp Lâm Tây. Nếu không phải hai người đang ngồi ở 2 bên của chiếc bàn thì Diệp Lâm Tây đã bị “Ám sát” một cách dã man luôn rồi.

Kha Đường cảm động đến mức khóc thút thít: “Không hổ là bông hồng nhỏ quý giá của tôi, người đẹp nhân hậu, yêu cô, yêu cô, yêu cô nhất.”

Những lời như vậy, Diệp Lâm Tây đã đọc mòn cả mắt trên Wechat nhóm của bọn họ rồi. Chỉ là khi nghe trực tiếp vẫn có cảm giác hơi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

  *

Diệp Lâm Tây bận bịu bên này, Phó Cẩm Hành cũng chẳng rảnh rang gì. Khoa học Công nghệ An Hàn đã được mua lại và đang trong giai đoạn lên kế hoạch sát nhập vào Khoa học Công nghệ Thịnh Á. Hơn nữa, Phó Cẩm Hành đang cố tình tách Khoa học Công nghệ Thịnh Á ra khỏi tập đoàn Thịnh Á.

Ban đầu, Khoa học Công nghệ Thịnh Á chỉ là một phạm vi kinh doanh mới được thêm vào để theo kịp hiện đại. Trước khi Phó Cẩm Hành chính thức tiếp quản thì Khoa học Công nghệ Thịnh Á không được đánh giá cao bằng bất động sản và các mảng kinh doanh khác trong tập đoàn. Vì vậy, Phó Cẩm Hành muốn tận dụng cơ hội này của Khoa học Công nghệ Thịnh Á để chính thức hợp nhất với An Hàn và đổi tên công ty. Và lập ra một kế hoạch IPO mới.

Nơi mà hai người có thể gặp mặt cuối cùng chỉ còn lại thời gian ở nhà. Buổi tối, Diệp Lâm Tây đang gọi điện cho điều tra viên trong phòng khách, thì nghe thấy tiếng động ở cổng, vì vậy cô vội vàng cúp máy. Khi cô đứng dậy, Phó Cẩm Hành đã được Tần Chu đỡ vào, Diệp Lâm Tây sửng sốt, vì rất hiếm khi thấy anh uống say tới mức này.

“Say rượu à?” Cô bước tới hỗ trợ đỡ người.

Dường như Phó Cẩm Hành nghe thấy giọng cô, đột nhiên mở mắt ra, đến khi nhìn rõ cô, cả người anh như được thả lỏng, anh khẽ tựa đầu vào vai cô, Diệp Lâm Tây suýt chút nữa đã phải lùi lại vì sức nặng.

Diệp Lâm Tây bất an nói: “Sao lại uống nhiều thế này? Không phải anh là chủ tịch sao?”

Tại sao lại có người ép rượu anh chứ?

Dường như Phó Cẩm Hành bị cô chọc cười, anh cố gắng đứng thẳng dậy, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra tối nay anh đã uống nhiều tới mức nào, vừa mất đi điểm tựa, cả người anh bắt đầu loạng choạng.

Diệp Lâm Tây tức giận nhìn chằm chằm Tần Chu: “Công ty các anh nếu đi tiếp khách thì đều là đích thân anh ấy phải ra mặt sao?”

Dĩ nhiên là không!!!

Tần Chu vội vàng giải thích: “Tối nay thự sự gặp phải trường hợp đặt biệt, đối phương là bạn học cấp ba với Phó tổng, hơn nữa tửu lượng lại quá tốt, mọi người đều không uống lại với anh ta.”

“Em đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi đã.” Diệp Lâm Tây nén giận trong lòng.

Trước đây người say đều là cô và đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Cẩm Hành uống đến mức này. Nhưng đầu anh đang đè nặng lên vai và cổ cô, không hề nhấc lên.

Thấy anh như vậy, Diệp Lâm Tây vẫy vẫy Tần Chu, ra hiệu bảo anh ta có thể về rồi.

Tần Chu không yên tâm hỏi: “Một mình phu nhân có được không?”

“Có gì mà không được chứ?” Diệp Lâm Tây liếc nhìn người đàn ông đang dựa vào gần mình: “Nếu anh ấy không muốn lên lầu thì cho ngủ luôn ở sofa là được rồi.”

Tần Chu: “…”

Nhưng Diệp Lâm Tây đã nói vậy thì anh ta cũng không dám nán lại thêm.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Lâm Tây yên lặng đứng cạnh anh một lúc.

“Lâm Tây.”

Giọng anh khàn đến dọa người, giọng nói vốn dĩ trầm thấp của anh lúc này như bị đá vụn nghiền nát vậy.

Diệp Lâm Tây nghe thấy anh gọi tên mình, dường như lo lắng và bực bội trong lòng đều được giải tỏa. Khi anh nói, hơi thở phảng phất chạm vào làn da trên cổ cô. Mặc dù không làm gì, nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình.

Diệp Lâm Tây như bị ma xui quỷ khiến mở miệng trả lời anh: “Em đây.”

Một giây tiếp theo, anh ngẩng đầu lên, tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người, anh nheo mắt như muốn nhìn cô thật rõ, đến khi rõ rồi, ánh mắt anh chợt lóe lên, không còn vẻ lãnh đạm như trước nữa. Cả người toát ra mùi vị vô cùng hấp dẫn.

Thấy anh gọi xong liền im lặng, Diệp Lâm Tây hỏi: “Gọi em làm gì?”

Nhưng người đàn ông bên cạnh không trả lời, mà buông tay đi thẳng đến ghế sofa bên cạnh.

Diệp Lâm Tây đi theo, thì thấy anh vừa đi vừa cởi quần áo, từ chiếc áo khoác dài bên ngoài, đến áo vest, sau đó là cà vạt, tất cả đều bị anh nhẹ nhàng ném xuống đất không thương tiếc.

Thấy anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, Diệp Lâm Tây bước tới giữ lấy tay anh.

Hai người nhìn nhau, Diệp Lâm Tây nói: “Đừng cởi, lạnh đó.”

“Rất nóng.” giọng nói Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Lúc này, trông anh như một đứa trẻ đòi không được kẹo, vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Diệp Lâm Tây phải dỗ dành anh: “Bây giờ là mùa đông rồi, lạnh lắm.”

Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng đang dỗ dành anh của cô, đột nhiên mỉm cười xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”

Cái gì?

Diệp Lâm Tây cho rằng mình vừa nghe nhầm, lập tức cười lạnh một tiếng, nhưng người đàn ông trước mặt đã nằm xuống sofa, dựa lưng trên tay vịn mềm mại, đôi chân dài gác lên tay vịn bên kia.

“Có phải anh đang mượn cớ say rượu để phát tiết sự bất mãn với em không?” Diệp Lâm Tây không vui nhìn anh.

Lại dám nói cô ngốc?

Phó Cẩm Hành uể oải nhướng mi nhìn cô rồi lại mỉm cười.

Diệp Lâm Tây dứt khoát quỳ xuống bên cạnh anh, vươn tay kéo anh ngồi thẳng dậy: “Anh ngồi cho đàng hoàng, nói rõ cho em nghe, hai từ anh vừa nói có phải là đang nói với vợ anh không? Anh có biết không……”

Trước khi cô kịp nói xong lời đe dọa của mình thì anh đã nhẹ nhàng kéo cánh tay cô, để cô ngả vào ngực anh.

Trong nhà có điều hòa hai chiều ổn định nhiệt độ, cho dù bên ngoài có phong ba bão táp thì trong phòng vẫn sẽ ấm áo như mùa xuân.

Hai người đều không mặc quá nhiều quần áo, khi áp vào ngực anh, qua lớp áo sơ mi cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh, dường như muốn đốt cháy cả người cô. Giây tiếp theo, cánh tay anh nhẹ nhàng vòng qua người Diệp Lâm Tây, khiến cô muốn động đậy cũng không được. Như thể cố gắng dùng lực áp chặt cô vào lòng.

Bởi vì anh dùng lực quá mạnh, nên Diệp Lâm Tây cảm thấy không thoải mái, muốn đưa tay lên đẩy anh ra, nhưng khoảng cách về sức lực giữa hai bên khác nhau quá rõ, nên cô chỉ đành nói: “Anh buông em ra đi.”

Cô lại cố gắng đứng dậy, nhưng cánh tay người đàn ông không hề có ý định buông lỏng.

Diệp Lâm Tây bất lực: “Anh dùng lực quá, em không thở nổi.”

Người đàn ông trước mặt hơi nới lỏng một chút, lực ôm ở trên eo cô cũng không quá mạnh nữa. Nhưng cô vẫn không thể đứng dậy được.

Thấy thế, Diệp Lâm Tây chỉ có thể hỏi: “Phó Cẩm Hành anh cứ phải ôm em vậy sao?”

“Ừm?”

Mặc dù giọng nói của người đàn ông rất thấp, nhưng trả lời vô vùng rõ ràng. Trái tim cô khẽ loạn nhịp, đáy lòng như có cái gì đó ngọ nguậy ngứa ngáy, một lúc sau cô mới cố ý hỏi với giọng thản nhiên: “Bây giờ anh thích em tới mức này rồi cơ à? Một chút cũng không muốn tách rời sao?”

Nói xong, người đàn ông vẫn không hề động đậy.

Vừa rồi không phải vẫn còn có thể “Ừm” sao?

Bây giờ lại giả vờ như không nghe thấy gì ngay được.

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, nhìn người đang ông đang hơi nhắm mắt trước mặt, cứ thế cho đến khi dường như Phó Cẩm Hành cảm nhận được ánh mắt của cô, anh mới chậm rãi nâng mi lên, đôi mắt đen láy mơ hồ.

Suy ngẫm hồi lâu.

Anh nhìn thẳng vào cô, đôi môi mỏng khẽ mở.

“Đúng vậy.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình cũng có chút say.

Chỉ dùng có hai từ.

Anh cũng có thể khiến cô say.

  *

Sáng hôm sau.

Sau khi Phó Cẩm Hành thức dậy, liền nhìn thấy Diệp Lâm Tây thi thoảng lại liếc nhìn anh, trong mắt là một nụ cười tự mãn.

Thực ra, tối qua anh không hoàn toàn say. Vì vậy những gì mình nói anh vẫn có thể nhớ. Chỉ là anh không ngờ rằng một câu trả lời khẳng định của mình lại khiến cô vui vẻ như vậy. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nghĩ, cô gái này sao lại dễ dỗ đến vậy, chỉ cần một câu nói cũng khiến cô hạnh phúc, dễ dỗ dành đến mức anh cảm thấy xót xa. Như thể đây không phải là bông hồng nhỏ khiến người khác phải nâng niu. Cô xứng đáng có được nhiều hơn thế, nhưng chỉ cần nhận được một chút tình yêu cũng khiến cô hạnh phúc tới mức như vậy.

Thấy anh cũng đang nhìn mình, Diệp Lâm Tây không khỏi hỏi: “Sao anh lại nhìn em với anh mắt đó?”

“Không có gì.” Phó Cẩm hành bình tĩnh nói.

Diệp Lâm Tây đương nhiên không biết trong lòng người đàn ông chó này nghĩ gì, tóm lại là cô đang rất vui vẻ. Dù sao cũng là được người ta thổ lộ, có thể không vui sao?

Không ngờ khi hai người ra ngoài mới biết xe của Diệp Lâm Tây tạm thời bị hỏng, chẳng còn cách nào, cô chỉ đành đến chỗ làm bằng xe của Phó Cẩm Hành. Chỉ có điều sau khi lên xe, Diệp Lâm Tây ngồi bên trái, còn anh ngồi bên phải. Chiếc xe anh thường dùng đi làm vốn đã rỗng rãi thoải mái, lúc này giữa hai người dường như có một khoảng trời riêng.

Tần Chu ngồi vào ghế phụ.

Mỗi sáng tài xế đều đến đón anh ta sau đó mới đón Phó Cẩm Hành rồi cùng đến công ty.

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây muốn giữ gìn bộ dạng của một chủ tịch cho anh khi ở trước mặt nhân viên. Vì vậy, cô cố tình ngồi thật xa.

Quả nhiên, lên xe không bao lâu thì Tần Chu đã nói với anh về công việc sắp xếp trong ngày hôm nay như thường lệ, còn có một số vấn đề cấp bạch cần anh xử lý trước.

Diệp Lâm Tây nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ có chút nhàm chán, nên không nhịn được quay lại nhìn trộm anh một cái. Thành thật mà nói, cô rất hiếm nhìn thấy bộ dạng khi làm việc của Phó Cẩm Hành. Lần trước đến công ty anh, vì việc “Bà dì” đến thăm nên từ đó mỗi lần nhắc đến công ty anh cô lại thấy ám ảnh. Lúc này, nghe giọng điệu lạnh lùng của anh khi đang bàn công việc thật sự có chút không nỡ rời mắt. Chẳng trách người ta đều nói đàn ông đẹp trai nhất là khi đang làm việc.

Vốn dĩ cô cho rằng hành động của mình rất kín đáo. Ai ngờ trong lần thứ hai nhìn trộm, bàn tay đang đặt trên ghế của cô đột nhiên bị nắm lấy. Như thể cô bị tóm gọn khi đang nhìn trộm anh vậy. Trái tim Diệp Lâm Tây bất ngờ lỡ nhịp. Khi cô quay đầu lại nhìn anh thì anh đang nhìn lên phía Tần chu, tốc độ nói không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục bàn việc. Nhưng động tác của tay anh không hề dừng lại. Dường như anh không hài lòng với việc chỉ nắm tay cô, rất nhanh, lòng bàn tay khẽ đảo, từ đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.

Đợi đến khi Tần Chu nói xong quay người lên, Phó Cẩm Hành mới cúi đầu nhìn xuống tay cô. Bàn tay Diệp Lâm Tây mềm mại nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo tự nhiên kết hợp với việc bảo dưỡng mỗi ngày, thật sự có cảm giác mịn màng, mềm mại như không xương. Các thứ khác tạm chưa nhắc đến, Diệp Lâm Tây luôn rất tự tin về đôi tay của mình, thấy Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn, cô hạ thấp giọng nói: “Tay em có đẹp không?”

Trước đây còn có người đến mời cô làm người mẫu bàn tay nữa kìa. Chỉ vì những ngón tay của cô, chúng quả thực quá đẹp.

Phó Cẩm Hành mỉm cười, nhưng không nói gì. Diệp Lâm Tây cũng phát hiện ra rằng, cái tên đàn ông chó này cũng thật là, cho dù đã nói là học cách dỗ dành, nhưng rất khó để khiến anh mở miệng, cô nên mang theo cái xà beng mới phải, để có thể sẵn sàng cậy miệng anh ra bất cứ lúc nào.

Xe tiếp tục di chuyển, Diệp Lâm Tây đang cảm thấy buồn chán thì người đàn ông bên cạnh lại nhàn nhạt nói: “Lâm Tây, tự tin lên.”

  “……”

Diệp Lâm Tây đang nghĩ, cô có chỗ nào là không tự tin cơ chứ?

Thi ngay một giây tiếp theo, anh hơi cúi người, áp vào tai cô, dùng âm thanh mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Những thứ đẹp đẽ trên người em, không chỉ có mình đôi tay thôi đâu.”

Nói xong, anh lập tức quay lại chỗ mình đang ngồi. Khuôn mặt điển trai ấy vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm và bình tĩnh như thường lệ.

Diệp Lâm Tây tủm tỉm cười.

Giả vở giả vịt.

Nhưng thấy anh cố tỏ ra lạnh lùng cô lại vàng vui vẻ hơn. Vì vậy, cho dù công việc điều tra hôm nay có tiến triển hay không cũng sẽ không khiến cô chán nản.

Điều tra viên đã đợi ở trước cửa nhà Cố Khải suốt một tuần nay. Trước mắt, Cố Khải hiện đang không có công ăn việc làm, có vẻ như thực sự thất nghiệp, chỉ ở nhà. Hàng ngày anh ta đều rất đúng giờ ra ngoài mua đồ ăn, thỉnh thoảng buổi chiều sẽ đi siêu thị hoặc trung tâm mua sắm, tóm lại là chưa thấy có mối liên hệ nào với Hoa Khang cả.

Diệp Lâm Tây cũng yêu cầu điều tra viên đóng giả làm nhân viên chuyển phát và gọi đến Hoa Khoang để tìm một nhân viên có tên là Cố Khải làm việc ở đó. Nhưng đã gọi vài lần đối phương đều nói không có người nào tên như vậy. Lúc này, Diệp Lâm Tây cảm thấy không yên tâm, cô tự mình mua một món đồ và nhờ một người chuyển phát nhanh mang đến tận nơi. Kết quả vẫn là không có. Vì vậy, cô không còn lựa chọn nào khác đành phải bỏ cuộc, vì sợ đánh rắn động cỏ.

Buổi trưa ăn cơm xong, cô than thở với Kha Đường. Hiện tại, Phó Cẩm Hành thường xuyên không thể đến ăn trưa cùng cô, Diệp Lâm Tây cũng đã dần thích nghi với việc đó, cũng làm quen được với việc ăn uống ở những nơi đông người. Vì vậy, buổi trưa hầu như cô đều ở cạnh Kha Đường.

Sau khi Kha Đường an ủi cô vài câu, rồi vui vẻ bắt đầu nói về công việc vào buổi chiều: “Lần trước người bạn mà cô giới thiệu cho tôi đó, cô ta hẹn tôi chiều nay đem hợp đồng đến gặp, nhân tiện bàn bạc chi tiết về các thỏa thuận tiền hôn nhân.”

Dù sao cũng là bạn của Diệp Lâm Tây, hơn nữa còn bàn về vấn đề các thỏa thuận tiền hôn nhân, những người có tiền như này tất nhiên thù lao sẽ không thấp. Vừa nghĩ đến việc mình cũng là một Luật sư với mức lương cho một giờ là một ngàn tệ, cả người cô ấy vui mừng như mọc thêm cánh.

“Chúc mừng nhé.” Diệp Lâm Tây thấy vui mừng thay cho cô ấy, nhưng cũng không khỏi lo lắng về vụ án của mình.

Buổi chiều, Kha Đường đi gặp khách hàng, đối phương là một cô gái trẻ, hai người hẹn nhau ở một khách sạn. Nghe nói trà chiều ở đây rất ngon.

Trước đây “Nhờ bóng” Diệp Lâm Tây, cô ấy cũng được đến thử một lần, ngoại trừ Macaron quá ngọt ra thì những cái khác quả thực rất ngon.

Hai người nói chuyện rất ngắn gọn, hơn nữa đối phương cũng nhìn vào thân phận của Diệp Lâm Tây nên rất nhanh liền ký hợp đồng với cô ấy. Kha Đường cũng đã hiểu phần nào những yêu cầu cơ bản của đối phương, nên cuộc gặp gỡ này coi như là đã có kết thúc viên mãn. Nhưng sự hoàn hảo này chỉ kéo dài cho đến khi hai người vào thang máy xuống đến đại sảnh.

  ……

Khi Diệp Lâm Tây nhận được điện thoại của Diệp Dữ Thâm, cô rất sửng sốt: “Anh đang đi cùng Kha Đường?”

“Em có thể qua đây không?” Giọng điệu Diệp Dữ Thâm có chút bất lực: “Tình trạng của cô ấy có vẻ không tốt lắm.”

Diệp Lâm Tây không chút do dự nói: “Được, em tới ngay.”

Diệp Dữ Thâm cúi đầu nhìn người trước mặt, anh hơi khom lưng hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

“Không ổn.”

Kha Đường che mặt.

Khi Diệp Lâm Tây đến nơi, Diệp Dữ Thâm vẫn đang đứng đợi bên cạnh, còn Kha Đường thì đang quấn áo khoác ngồi trên bồn hoa, cả người có vẻ rất ủ rũ.

Diệp Lâm Tây vừa dừng lại, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Kha Đường ngẩng đầu nhìn cô, cả người âm ức đến cực điểm: “Lâm Tây.”

Chẳng còn cách nào khác, Diệp Lâm Tây thấy cô ấy đang run lên vì lạnh, nên chỉ có thể kéo người đến quán cà phê cạnh đó, gọi cho cô ấy một cốc Cacao nóng, lúc này cả người Kha Đường mới cảm thấy dần ấm lên.

Thấy cô ấy không có ý muốn nói, Diệp Lâm Tây liền quay đầu nhìn về phía Diệp Dữ Thâm.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Khi nghe thấy câu hỏi, Diệp Dữ Thâm chỉ nhún vai, nhưng không nói.

Đúng lúc này, Kha Đường ngẩng đầu, đột nhiên quay đầu nhìn anh, rồi lại đột nhiên cúi đầu, hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui vào.

Xấu hổ chết mất thôi.

“Hay là anh đi trước nhé.” Diệp Dữ Thâm nhìn Diệp Lâm Tây nói.

Diệp Lâm Tây gật đầu: “Thôi được rồi, anh bận việc thì đi trước đi.”

Sau khi Diệp Dữ Thâm đứng dậy rời đi, rốt cuộc thì Kha Đường cũng dám ngẩng đầu nhìn lên, cô lặng lẽ nhìn người đàn ông đi ra tới cửa, nhẹ nhõm thở phào một hơi, ai ngờ rằng Diệp Dữ Thâm lúc này lại vừa đẩy cửa đi ra vừa quay đầu lại nhìn. Đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt thoải mái thả lỏng của Kha Đường, anh ấy dường như vừa bị ai trêu chọc, liền cong môi nở nụ cười. Anh vừa cười, đầu óc Kha Đường như muốn nổ tung ngay lập tức, hai má đột nhiên đỏ như lăn sơn.

Đến cả Diệp Lâm Tây cũng nhìn ra sắc mặt của cô đỏ đến mức dị thường, cô hỏi: “Mặt cô sao tự nhiên đỏ hết cả lên thế kia?”

“Tôi xong rồi.” Kha Đường nhìn cô, nghiêm túc nói.

Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt: “Nói cụ thể hơn xem nào.”

  “……”

Sau khi bình tĩnh lại, Kha Đường nghiêm túc nói một cách cụ thể với cô. Cô ấy nói rằng mình và khách hàng đã thương thảo thành công hợp đồng, mọi việc bình thường cho đến khi hai người họ đi ra đại sảnh chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nhìn thấy vị khách hàng của cô ấy hùng hổ lao về phía trước. Sau đó cãi nhau với một cặp đôi đang ôm hôn nhau bên ngoài. Thì ra người đàn ông đang chim chuột với bạn gái kia lại chính là chồng sắp cưới của cô khách hàng đó.

“Cô có tin nổi không? Chồng sắp cưới của cô ta, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đưa một cô hotgirl đi thuê phòng, cô nói sao cái loại chó đó lại trắng trợn đến vậy chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà đã “Nhịn” không nổi rồi.”

Diệp Lâm Tây ngẩn người.

Cô gái khách hàng này thực ra là một cô bạn trong nhóm “Chị em hoa nhựa” với cô, lần trước cô ta được cầu hôn còn gửi đủ các loại ảnh vào nhóm để khoe khoang. Nào là nhẫn kim cưới trứng bồ câu ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Vì vậy lần đó cô ta nói muốn tìm một Luật sư có kinh nghiệm để giúp cô ta làm bản điều kiện thỏa thuận tiền hôn nhân, nên Diệp Lâm Tây đã giới thiệu Kha Đường.

“Thế sao cô lại gặp anh trai tôi?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Kha Đường càng muốn che mặt lại, cô ấy xua xua tay: “Đừng nhắc nữa.”

Cô ấy nói vậy, Diệp Lâm Tây càng thêm tò mò.

Kha Đường muốn khóc nhưng chẳng ra nước mắt: “Từ bây giờ trong mặt anh trai cô, có lẽ tôi là một con dở hơi mất rồi.”

Hóa ra là do đương sự của mình bị bắt quả tang lừa dối khiên cô ta quá sốc và tức giận, lúc đó không để ý đến xung quanh mà làm loạn cả lên, cuối cùng còn tát cho cô tiểu tam kia một cái.

Sau đó, ba người họ cãi nhau òm tỏi, Kha Đường lo đương sự của mình chịu thua thiệt nên tiến đến kéo người ra. Ai ngờ, cái cô tiểu tam kia không dám xuống tay với “Chính cung” mà lại dùng giày cao gót giẫm lên chân Kha Đường. Vì vậy, Kha Đường tức giận giữ chặt cô tiểu tam kia để cho đương sự của mình tặng cho cô ta thêm vài cái bạt tai nữa. Tiểu tam bị đánh khóc lóc thương tâm, tất nhiên là tra nam không thể đứng nhìn. Nhưng tên chó đó cũng không dám động vào bạn gái mình. Lúc đó, anh ta giơ tay đẩy Kha Đường ra, vừa mắng vừa giơ tay định đánh cô ấy: “Mẹ nó mày là cái con chết tiệt nào lại đi chõ mõm vào việc của bọn tao?”

Vốn dĩ Kha Đường đã quá quen với cảnh bắt gian cẩu huyết này rồi, nhưng không ngờ lần này chính mình lại bị lôi vào cuộc. Thấy đối phương sắp đánh đến, cô lại bị ai đó kéo ra, tránh được cái tát này.

“Đường đường là một người đàn ông lại động tay động chân với phụ nữ thì còn ra thể thống gì nữa?” một giọng nói mang theo ý châm chọc vang lên, Kha Đường ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang chắn trước mặt mình.

Đến khi anh ấy quay đầu lại, Kha Đường mới nhìn rõ đó là Diệp Dữ Thâm. Trong lúc cô ấy còn đang sững sờ, thì Diệp Dữ Thâm lại thở dài một hơi hỏi: “Anh ta chưa chạm vào cô đúng không?”

“Chưa, chưa.” Cô ấy không còn khí thế như vừa rồi nữa, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn.

Vòng tròn của những người lắm tiền có lẽ rất nhỏ, đối phương thực sự nhận ra Diệp Dữ Thâm. Nhìn thấy Kha Đường được anh ấy bảo vệ, nên bực bội rời đi. Mà khách hàng của cô ấy thì đang khóc lóc thảm thiết.

Đến khi có người tới đón khách hàng của cô ấy đi, Kha Đường mới bước tới bồn hoa bên cạnh ngồi, cô còn tưởng Diệp Dữ Thâm cũng đi luôn rồi, nhưng không ngờ cô ngồi được một lúc thì anh ấy lại xuất hiện.

“Không sao chứ?” Diệp Dữ Thâm cúi đầu nhìn cô ấy hỏi.

Kha Đường mím môi không nói gì.

Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cô ấy, Diệp Dữ Thâm không khỏi kinh ngạc, vì vậy anh tủm tỉm cười hỏi: “Vừa nãy không phải còn rất anh hùng sao? Bây giờ lại làm sao rồi?”

Anh ấy không hỏi thì không sao, vừa hỏi cái Kha Đường lại càng cảm thấy xấu hổ. Nhất thời, cô chán nản đến mức nói không nên lời. Đó là lý do tại sao Diệp Dữ Thâm gọi cho Diệp Lâm Tây.

Diệp Lâm Tây thật không ngờ, cô ấy chỉ đi gặp mặt khách hàng thôi mà lại có thể xảy ra màn kịch đẫm máu như vậy. Trước đây, Kha Đường thường xuyên than phiền rằng công việc của cô ấy thực sự cô cùng máu chó, lúc đó cô chỉ cảm thấy có lẽ Kha Đường đã nói quá. Kết quả là trăm nghe không bằng một thấy. Lại còn là khách hàng sắp kết hôn do cô giới thiệu nữa chứ. Cứ nghĩ rằng những người sắp ly hôn mới xảy ra tỉnh huống cẩu huyết như vậy thôi.

Diệp Lâm Tây còn chưa nghĩ ra lời an ủi thì nhìn thấy Kha Đường sụt sịt, đau lòng nói: “Hợp đồng lương một ngàn tệ một giờ của tôi đi tong rồi.”

“Lần đầu tiên trong đời, tiền lương của tôi đạt đến bốn con số vậy mà cứ thế đi tong.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Hóa ra cô ấy buồn vì điều này.

“Quên đi, cứ coi như…” Diệp Lâm Tây suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói nhỏ: “Là nằm mơ đi.”

Kha Đường quay đầu nhìn cô, xót xa nói: “Cô nói xem có phải tôi sẽ bị phong sát đối với vòng tròn của bọn cô không?”

“?” Diệp Lâm Tây không hiểu lắm.

Kha Đường nói: “Những gia đình làm kinh doanh, rất nhiều nhà mê tín, vốn dĩ người ta muốn tìm tôi bàn về thỏa thuận tiền hôn nhân, kết quả lại thành chia tay, liệu cô ta có nghĩ rằng tôi là một Luật sư có bát tự không tốt không?”

“Sau đó cô ta đi tuyên truyền với mọi người, thì còn ai dám tìm tôi làm thỏa thuận tiền hôn nhân cho họ nữa.”

Diệp Lâm Tây sửng sốt một hồi, không biết nói gì. Cô thậm chí không nghĩ rằng một người được ăn học đàng hoàng như Kha Đường lại có thể mê tín đế mức này.

Rất lâu sau, cô vỗ vai Kha Đường: “Không sao, có tôi ở đây rồi.”

Kha Đường đáng thương nhìn cô.

Diệp Lâm Tây hứa: “Cùng lắm thì khi anh trai tôi kết hôn, thỏa thuận tiền hôn nhân của anh ấy sẽ do cô ký là được chứ gì.”

“Bao giờ anh trai cô kết hôn?” Kha Đường hăng hái hơn rõ rệt.

Một luật sư có trình độ nên đứng vững sau những cú vấp ngã.

Diệp Lâm Tây: “Đợi khi nào anh ấy tìm thấy bạn gái đã.”

Kha Đường: “…”

XiaoLiang: Á à có khi nào cặp đôi mới sẽ là Kha Đường- Diệp Dữ Thâm không ta:)) Mà Anh Thâm đúng là thâm thật, người ta đang xấu hổ mà cũng cố trêu cho được:v