Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 63




Liễu Nha Nhi vạch lá sen đậy trong giỏ ra, bên dưới là màu trắng như ngọc: "Đây là rau bạch ngọc, không chỉ có vị giòn ngọt còn có công hiệu bổ thận, cố tinh.

Mùa hè nóng bức khó chịu, rau bạch ngọc này làm thức ăn khai vị hay dưỡng sinh đều không thể tốt hơn.

Bên cạnh đó rau này còn có màu phấn hồng gọi là rau hồng ngọc.

So sánh với nhau rau bạch ngọc tốt hơn một bậc, chỉ là thứ rau này thật sự không dễ thu hoạch."

Cha Liễu ở bên cạnh nghe thấy, mí mắt giật giật.

Cây khiếm thực mọc hoang ngoài sông lại được Nha Nhi nhà hắn nói như sơn hào hải vị hiếm có khó tìm.

Điểm mấu chốt là chưởng quầy lại thật sự tin là thật, cảm kích nói: "Liễu nha đầu đúng là có ơn lớn với ta.

Không nói dối ngươi, gần đây chuyện làm ăn trong tửu lầu không tốt.

Khách nhân ghét bỏ đồ ăn không có gì mới lạ ăn tới ăn lui cũng chỉ có mấy món, vừa ngán lại vừa nóng nên đều chạy hết tới Túy Tiên Lâu.

Túy Tiên Lâu tìm được một vị đầu bếp từ Giang Nam đến biết làm chè giải nhiệt.

Bây giờ chúng ta có rau bạch ngọc, nhất định sẽ kéo lại được không ít mối là ăn."

Lúc này chưởng quầy cũng trực tiếp thay đổi xưng hô với Liễu Nha Nhi.

Trực tiếp gọi nàng là Liễu nha đầu, nghe có vẻ thân mật hơn không ít.

"Nói đến chè giải nhiệt, tổ tiên nhà ta từng buôn bán vào nam ra bắc có lưu lại một phương thuốc có vị chua ngọt, món này dùng để giải nhiệt là tốt nhất."

"Thật sao?" Lão chưởng quầy kích động trực tiếp cầm tay Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi nghiêm túc gật đầu.

Cha Liễu nghiêng đầu, thầm nghĩ Nha Nhi nhà hắn sao có thể nghiêm túc nói dối mắt không đỏ tim không đập như vậy chứ.

Liễu gia hắn, tính lên mười tám đời đều là nông dân làm ruộng.

Thịt mười ba văn một cân mà rau kê đầu này có thể bán được mười văn một cân, cái giá này thật sự vượt qua dự đoán lúc đầu của Liễu Nha Nhi.

Mượn chưởng quầy bút mực, Liễu Nha Nhi đọc, cha Liễu viết thay, viết ra cách làm chè.

"Được! Nha đầu đã nói như vậy, giá này đúng là không đắt.

Rau bạch ngọc này mới lạ, ta trả ngươi mười văn một cân, có được không?"

Về phần chưởng quầy trong lòng đang nghĩ một cân rau bạch ngọc ít nhất có thể xào ra ba đĩa.

Dựa vào hương vị cùng độ hiếm lạ của rau bạch ngọc, một đĩa bán ba mươi văn, nói không chừng những thực khác đó còn cảm thấy được lười.

Cứ như vậy mua vào mười văn một cân, hắn vẫn có thể lời được rất nhiều.

"Vậy giá cả...?"

"Chưởng quầy bá bá từng nghe đến tên cha ta sao?" Liễu Nha Nhi ngẩng đầu lên, cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra.

"Vậy... Nha đầu có thể đem cách làm bán cho ta được không?"

Về phần vì sao lại là cha Liễu viết thay, căn bản chính là bởi vì Liễu Nha Nhi không quen viết bút lông, nàng thật sự không muốn mất mặt.

"Giá rau bạch ngọc, chưởng quầy bá bá cứ định giá là được.

Ta tin tưởng ngài nhất định không bạc đãi chúng ta.

Về phần phương thuốc làm chè, mười lượng bạc.

Tuy nói một chén chè không bán được bao nhiêu tiền nhưng làm đồ ăn phụ trong mùa hè vẫn rất dễ bán.

Ta lấy giá mười lượng cũng không xem là đắt.

Mà phương thuốc này ta đã bán cho chưởng quầy bá bá đương nhiên sẽ không bán cho người khác.

Huyện Hoài Dương này chỉ có một mình nhà ngài bán mà thôi.

Chuyện mua bán này tính ra vẫn có lời."

Liễu Nha Nhi bị ánh mắt nóng bỏng của chưởng quầy nhìn chằm chằm khiến nàng có hơi chột dạ, khẽ cúi đầu: "Ta đã nói cho chưởng quầy bá bá biết, đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện bán cho cho chưởng quầy bá bá.

Lúc trước trưởng quầy bá bá không ít lần giúp đỡ huynh muội chúng ta."

Trước đó trong lòng nàng thầm tính toán, dựa vào hương vị cùng mức độ hiếm lạ của rau kê đầu cùng lắm chỉ có thể bán bảy văn một cân.

Kết quả chưởng quầy lại trực tiếp trả mười văn, có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.

"Ta còn nói là nữ nhi nhà ai có bản lĩnh, thông tuệ lại gan dạ sáng suốt hơn người, còn nhỏ tuổi đã biết cách đối nhân xử thế, so với người lớn chỉ hơn chứ không kém, hóa ra lại chính là nữ nhi của Liễu tướng công."

Gía chưởng quầy đưa ra thật sự không thấp.

Chưởng quầy nói xong lại sờ đầu Liễu Nha Nhi, giống như một trưởng bối hiền lành: "Nha đầu, bá bá xem trọng ngươi.

Sau này ngươi nhất định sẽ tiền đồ vô lượng."

Chưởng quầy nhận lấy phương thuốc, khen ngợi: "Chữ này rất đẹp, tựa như mây bay, rồng múa của Vương tiên sinh.

Toàn bộ Hoài Dương chỉ sơ không có mấy người có thể viết được chữ đẹp như vậy.

Liễu... Liễu nha đầu ngươi họ Liễu, cha ngươi.

Cha ngươi chẳng lẽ là Liễu tướng công năm mười sáu tuổi đã đậu tú tài?"

Chưởng quầy nhìn Liễu Nha Nhi, lại nhìn cha Liễu, bất ngờ lại nhiều thêm vài phần tiếc hận, thở dài: "Danh tiếng của Liễu tướng công năm đó toàn bộ huyện Hoài Dương có ai không biết? Chỉ tiếc, ông trời bất công!"

"Liễu tướng công đừng từ chối.

Tuy ta không thi đậu được công danh gì cả, nhưng kính trọng nhất là người đọc sách.

Đặc biệt là người đọc sách có tình có nghĩa như Liễu tướng công.

Chỉ bằng chuyện hôm nay các ngươi đưa rau bạch ngọc và cách làm nước ô mai đến đây, đã xem như giúp ta chuyện lớn.

Nói hai người là quý nhân cũng không quá.

Một cặp móng heo này không đáng giá bao nhiêu, mang về để bọn nhỏ ăn đi."

Bằng không chờ đến khi cha con hai người về đến nhà, đã qua giờ cơm từ lâu.

Chưởng quầy mười cha con Liễu gia ở lại ăn cơm, chờ ăn xong rồi quay về cũng không muộn.

Cha Liễu liên tục từ chối, chưởng quầy thấy thật sự không thể lay chuyển được, đành đến phòng bếp lấy mấy cái bánh bao nhân thịt để cha con hai người ăn trên đường.

Mấy người nói chuyện một hồi bất tri bất giác đã đến giữa trưa.

Lại nói đến chưởng quầy Bách Vị Lâu đúng là người rất tốt.

Ngoài chuẩn bị bánh cho hai cha con, còn chuẩn bị thêm cho phần của Liễu Đông Thanh và Tần Mộc, đến cả Tiền thị cũng có một phần.

Ngoại trừ bánh nhân thịt chưởng quầy còn tặng một cắp móng heo.

"Vậy ta nhận lời cát ngôn của chưởng quầy bá bá!"

Liễu Nha Nhi nhận móng heo, cười nói: "Ta thay cha cảm tạ chưởng quầy bá bá.

Hy vọng rau bạch ngọc và nước ô mai có thể giúp chưởng quầy bá bá dệt hoa trên gấm, buôn may bán đắt."

"Ai da, nha đầu đúng là biết nói ngọt! Ta đây nhận lời cát ngôn của ngươi!" Lão chưởng quầy cười, trên mặt co lại mấy nếp nhăn.