Ngày tháng bình thản trôi qua, cuộc sống Liễu gia vẫn như bình thường, không có thay đổi gì lớn.Sau nhiều ngày nắng kéo dài, rốt cuộc trời cũng có mưa.Tiền thị nhớ tới mấy thước vải lúc trước cha Liễu mang về, định thừa dịp ngày mưa không thể ra đồng làm y phục cho mấy đứa nhỏ.Lúc Tiền thị may quần áo,Liễu Nha Nhi đều nằm bên chân Tiền thị.
Lật qua lật lại những mảnh vải vụn chủ tiệm cho lúc trước.
Tuy chỉ là mấy miếng lẻ tẻ, nhưng chất liệu màu sắc hoa văn đều tốt, lấy làm đế giày thật sự có hơi đáng tiếc.
Liễu Nha Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó chọn ra những mảnh vải vụn, đặt những miếng có màu sắc tương tự lại với nhau, rồi khâu lại, cuối cùng làm được hai đôi mặt giày, một lớn một nhỏ.“Ôi, Nha Nhi nhà ta có thể làm được rồi! Mấy miếng vải vụn lại có thể làm được hai đôi mặt giày.
Hơn nữa Nha Nhi còn làm rất đẹp.” Tiền thị thấy mặt giày trong tay cháu gái, vui vẻ cong mắt cười.Nha Nhi nhà bà giỏi quản việc nhà, đợi sau này gả đi, cho dù có lúc nghèo khổ nhưng vẫn có thể sống tốt hơn một chút.“Nãi nãi, cái này màu hơi đậm, để làm giày cho người.
Cái này sáng màu hơn, vậy làm cho cháu.
Dù sao các ca ca cũng không đi được giày hoa.” Không còn cách nào, vải vụn chỉ đủ làm hai đôi giày, lại có thêm một đôi giày bằng vải bông màu sắc sặc sỡ.
Nam hài ở nông thôn rất kỵ màu đỏ rực này.
Nếu nam hài nhà ai mặc quần áo hao hay giày hoa, nhất định sẽ bị cười nhạo giống đàn bà.“Ta không cần, làm cho Nha Nhi dùng thôi!” Tiền thị xỏ kim lên tóc, lại kéo thẳng y phục ra.“Nãi nãi! Tấm vải màu xám là cha mua cho người và ca ca làm y phục, kết quả người lại làm cho Tần Mộc ca.
Người thường xót cho Tần Mộc ca cháu mặc kệ, người làm cho hắn, cháu cũng không nói gì.
Nhưng người Tần Mộc nhỏ, may quần áo cho hắn vẫn còn dư lại miếng vải, làm y phục chắc chắn không đủ, người lấy phần dư lại làm cho cha một đôi giày.
Còn số vải lẻ này, người làm cho mình một đôi đi.
Cả nhà chúng ta coi như đều được mặc đồ mới.”Liễu Nha Nhi nói xong lại nói thêm: “Nãi nãi người đã nhiều năm nay không có y phục mới, giày cũng vậy.
Người cũng đừng nghĩ đến mấy đứa nhỏ bọn cháu, người nhìn giày của người đi, đã hỏng đến mức nào rồi.”Liễu Nha Nhi vừa nói, lại không nhịn được rơi nước mắt.Tiền thị thấy dáng vẻ đau lòng của cháu gái, trong lòng lập tức chua xót, vội cắm kim vào quần áo, vươn tay ra, hiền từ vuốt ve đầu cháu gái, nhẹ nhàng nói: “Nha Nhi nhà ta là người có hiếu, lúc nào cũng đau lòng cho người già như ta.
Nha Nhi đừng khóc, nãi nãi làm là được.”“Vâng!” Lúc này Liễu Nha Nhi mới lau nước mắt, tiếp tục làm mặt giày .Liễu Nha Nhi phát hiện từ sau khi nàng xuyên qua, chẳng những đầu óc hoạt động tốt hơn, mà càng trở nên thích khóc.
Kiếp trước nàng không khóc được vài lần, cũng chỉ do khi còn bé nghịch ngợm bướng bỉnh, bị mẹ bắt được đánh đòn mới khóc mấy lần.
Sau khi lớn lên lại càng không dễ khóc.Bây giờ thì ngược lại, chỉ động vài cái mũi đã chua xót.Trời mưa suốt ba ngày mới tạnh.
Mưa đã tạnh, quần áo và giày dép mới cũng đã làm xong.
Chỉ tiếc là không thể mặc vào luôn, trên đất còn ướt bùn lầy lội, không thể làm hỏng quần áo mới được.Sau cơn mưa trời lại sáng, trời xanh không mây.Không chỉ bầu trời, mà ngay cả tâm trạng của mọi người cũng trở nên tươi sáng hơn.Mưa vừa ngừng lại, ngoại trừ người nông dân vui vẻ còn có Liễu Nha Nhi, bởi vì nàng có thể tiếp tục đi nhặt nấm, hơn nữa thời tiết này còn kèm theo đợt măng mùa xuân cuối cùng.Cha Liễu cầm xẻng ra ruộng, mấy ngày nay trời mưa, ruộng tích tụ rất nhiều nước, đành phải khoét một lỗ trên bờ ruộng cho nước thoát ra ngoài.
Đã đến lúc cấy lúa, không thể tiếp tục trì hoãn.Mà ba người Liễu Nha Nhi cùng nhau cầm giỏ đi lên núi.
Trên đường ba người tay trong tay, cẩn thận bước đi.
Sợ chỉ cần không cần thận một chút sẽ trượt chân, dính đầy bùn đất.Trên đường đi Liễu Nha Nhi nói cho Tần Mộc và Liễu Đông Thanh nghe tập tính của cây nấm, cùng nơi sinh trường ở đâu.Vừa đến giữa sườn núi, đã thấy một bãi nấm trồi lên khỏi mặt đất còn chưa mở ô, đúng là lúc tươi ngon nhất.Có lẽ là bởi vì đang là cuối mùa xuân, sau một trận mưa đi qua, các loại nấm mọc lên, Liễu Nha Nhi cười vui vẻ đến mức khóe miệng suýt nữa kéo dài đến mang tai.
Lúc này, Liễu Nha Nhi cũng không quan tâm tới hình tượng của mình nữa, sung sướng ngồi xổm trên mặt đất.“Đông Thanh ca, cái này thật sự có thể ăn được sao?” Tần Mộc học dáng vẻ của Liễu Nha Nhi véo vào từ gốc nấm mối, mạnh mẽ nhổ lên.
Vừa nhổ vừa hỏi.“Đúng vậy, không chỉ có thể ăn, mà còn ăn rất ngon!” Liễu Đông Thanh gật đầu như giã tỏi.
Ngày hôm đó hắn trở về đã được ăn thử canh nấm mối, hương vị đó, thiếu chút nữa khiến người ta ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Chỉ đáng tiếc sau lần đó không còn được ăn thêm nữa.Tần Mộc thấy Liễu Đông Thanh nghiêm túc trả lời, không giống nói bừa lung tung, nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi.
Từ nhỏ đến lớn hắn nghe được không ít chuyện ăn nấm chết người, khi nương hắn vẫn còn trên đời nhiều lần dặn dò hắn không được đụng bừa vào cây nấm..