"Đương nhiên là được, chỉ là Sài Tang không so được với phủ thành, hi vọng Trần tiểu thư không ghét bỏ."
"Không... Không chê!" Trần Mộng Ngu nói cong lại thẹn thùng cúi đầu.
Từ trước đến nay Liễu Nha Nhi là người to gan lại nhìn thấy Trần tiểu thư không ương ngạnh kiêu ngạo như những người khác, nên muốn dẫn nàng ấy đi dạo trên đường một lát.
Hai người mới vừa đứng dậy, nha hoàn Trần phủ đã mang mũ rèm vào.
Trần Mộng Ngu đội mũ xong, mới nhỏ giọng nói có thể xuất phát.
Liễu Nha Nhi mở miệng nhưng không nói chuyện, dẫn người ra cửa.
Trong thư phòng, truyền đến tiếng của cha Liễu: "Hạ quan nhận ơn nâng đỡ của đại nhân, chỉ là hạ quan không có ý cưới thê tử một lần nữa." "Hay cho ngươi Liễu Chi Hiền, muội muội của Trần mỗ ta chẳng lẽ không xứng với ngươi sao? Tuy A Ngu đã từng định thân với sử gia, nhưng vẫn chưa thành hôn." Trần tri phủ tức đến mức thổi râu trừng mắt, ngay cả giọng nói cũng không tự giác được nâng cao vài phần.
"Hạ quan không dám! Đối với hạ quan mà nói, Trần tiểu thư là phượng hoàng ở đầu cành, mà hạ quan chẳng qua chỉ là bùn đất trên đường.
Là hạ quan không xứng với Trần tiểu thư." Cha Liễu ngoài miệng nói không dám, nhưng cơ thể lại đứng thẳng tắp, ngữ khí kiên định không nghe ra một chút ý không dám.
"Hừ! Ngươi! Ngươi... Ngươi!"
Trần tri phủ chỉ tay vào cha Liễu, không nhịn được run rẩy. Lại nhìn dáng vẻ người trước mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể cầm ly trà trên bàn ném qua.
Tiền thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài: “Vị Trần tiểu thư ngươi dẫn ra ngoài, là Trần tri phủ cố ý muốn cho nàng làm tục huyền của cha ngươi. Cha ngươi từ chối khiến Trần tri phu và Trần phu nhân không vui, lúc này mới nhanh chóng rời đi.”
“Cái gì?” Liễu Nha Nhi kinh hãi.
Trần tiểu thư chỉ lớn bằng nàng, gả một tiểu cô nương không đến hai mươi tuổi cho một người sắp làm tổ phụ người ta, Trần tri phủ này nghĩ như thế nào vậy? Hơn nữa Trần tiểu thư thân phân không thấp, muốn gả cho người như thế nào mà không được?
“Cô nương kia lúc trước đã từng định thân, chỉ là người còn chưa qua cửa, vị hôn phu đó đã qua đời, phải thủ góa chồng hai năm. Một công nương tốt như vậy cứ thế mà bị chậm trễ.”Trần phu nhân cùng Tiền thị đang nói chuyện nhìn thấy Trần tri phủ đen mặt đi tới, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, lập tức thay đổi sắc mặt. “A Ngu đâu?”
Trần phu nhân đứng dậy, đáp: “Thiếp thân nghĩ A Ngu khó có khi được ra khỏi nhà một chuyến, nên để Liễu tiểu thư dẫn nàng đi dạo trong thành. Cần phái...... Cần phái người đi tìm a ngu hay không?”
“Ừ!” Cho dù trong lòng tức giận, trong thư phòng chửi ầm lên với cha Liễu, nhưng lúc này ở trước mặt Tiền thị và phu nhân vẫn ẩn nhẫn không phát ra.
Lại nói tới Trần Mộng Ngu bên này, đi theo Liễu Nha Nhi đi tới trà lâu cuối ngõ nhỏ ăn điểm tâm uống trà.Liễu Nha Nhi hết nhìn trái lại nhìn phải, cũng không biết sao lại vội vàng như vậy. Một nhà Trần tri phủ đi đường xa tới đây chẳng lẽ chỉ muốn ngồi một lát như vậy? Cha mình cũng không giữ người lại dùng cơm sao?
Không nên!
Vào phủ, Liễu Nha Nhi vẫn không nhìn ra được sự khác thường trên mặt cha Liễu, nhưng nhìn sắc mặt Tiền thị lại vô cùng khó coi.
“Nãi nãi, đã xảy ra chuyện gì? Trần phu nhân làm khó người sao?”Ông ấy nghĩ muội muội của Trần mỗ ta tuy không nói là quốc sắc thiên hương nhưng cũng coi như hoa dung nguyệt mạo. Cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông. Từ nhỏ đã được đọc nữ huấn nữ tắc, cũng đã đi theo phu nhân học quản chuyện trong nhà. Tất cả đều bồi dưỡng theo quy cách của phu nhân nhà cao cửa rộng.
Nhưng hôm nay ngược lại, ông ấy không ghét bỏ họ Liễu đã một bó tuổi, không ghét bỏ hắn có một đôi nhi nữ, thậm chí không ghét bỏ chức quan thất phẩm của hắn. Kết quả họ Liễu này lại ghét bỏ muội muội nhà mình,thật đúng là tức muốn chết.
“Đại nhân! Hạ quan biết đại nhân quan tâm tới hạ quan cho nên mới nghĩ như vậy. Nhưng hạ quan đã từng lập lời thề trước mộ vong thê, đời này thê tử của ta chỉ có một người, đời này sẽ không tái giá. Mong đại nhân không làm khó hạ quan, khiến hạ quan trở thành người thất tín bội nghĩa.”
“Hừ!” Trần tri phủ bị chọc tức nói không nên lời, hừ lạnh một tiếng phất tay áo đi ra khỏi thư phòng.Lần đầu tiên xa nhà, vốn cảm thấy cái gì cũng mới lạ, Liễu Nha Nhi lại xấp xỉ tuổi với nàng ấy, lại không có trưởng bối bên cạnh, Trần Mộng Ngu cũng không còn quá câu nệ nói chuyện cũng nhiều hơn.
Trong chốc lát lại hỏi Tiểu Vương Trang như thế nào, lát sau lại hỏi bọn họ quản lý thành Sài Tang hoang văng được phồn hoa như ngày hôm nay. Liễu Nha Nhi nói, Tiểu Vương Trang ở vùng hoa trung, bốn mùa rõ ràng, vào đông rất lạnh còn có tuyết rơi.
“Tuyết? Ta chỉ được trong sách, lại chưa từng nhìn thấy tuyết rơi sẽ như thế nào.”
Liễu Nha Nhi nhớ tới lúc trước, cười nói: “Tuyết rơi tuy đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Đông lạnh đến mức người ta chỉ muốn trốn trong phòng không ra ngoài.”Tiền thị thật sự không có ý khinh thường nàng ấy góa chồng trước khi cưới, bà cũng đau lòng cho cô nương đó, nhưng để cô nương ấy làm con dâu nhà mình, bà cũng không muốn.
Tuổi tác của cô nương kia còn không bằng Đông Thanh, nếu thật sự vào cửa Thanh Nhi và Nha Nhi phải xưng hô như thế nào? Chẳng lẽ phải gọi nàng ấy là nương hay sao? Hơn nữa cô nương kia cũng có ca ca là tri phủ, được nuông chiều từ bé, có lẽ không cách nào sống chúng được với bọn họ.
Liễu gia nhà bà đều là người thô tục, không hầu hạ được vị đại tiểu thư như vậy.
Nhưng thật sự từ chối mối hôn sự này, bà lại lo lắng nhi tử làm mất mặt mũi Trần tri phủ, chỉ sợ tiền đồ khó giữ.Trần Mộng Ngu còn muốn hỏi tiếp, lại nhìn thấy quản sự đi cùng tới đây, vội dừng lại, sửa sang xiêm y ngồi thẳng người dậy.
Liễu Nha Nhi cũng không đoán được Trần phủ tới đây tìm người có chuyện gì, chỉ đi theo cùng nhau trở về huyện nha.
Hai người vừa về đến cửa huyện nha, đã nhìn thấy xe ngựa Trần phủ đã dắt ra ngoài. Đứng bên cạnh là cha Liễu và Tiền thị không thấy phu thê Trần tri phủ.
Đợi Trần Mộng Ngu đến gần, mới thấy Trần phu nhân ngồi trong xe nâng mành lên, phân phó nha hoàn đỡ Trần Mộng Ngu lên xe.
“Nương, ngài chớ có lo lắng! Trần đại nhân cũng không phải người dùng công báo thù tư! Việc hôn nhân không thể cưỡng cầu, nhi tử không muốn, đại nhân đương nhiên sẽ không bức ép, cũng sẽ không tìm cớ trả thù.” Cha Liễu lại không lo lắng chút nào.
Làm cấp dưới của Trần đại nhân nhiều năm như vậy, bản tính của ông ấy hắn vẫn rõ ràng.