Triệu lão gia còn chưa có nói xong, Triệu phu nhân đã ngắt lời: "Chuyện này đã qua bao lâu? Hơn nữa Liễu đại nhân không đến nhà ta vấn tội, nói không chừng người ta căn bản không để ý, hoặc là sớm quên mất rồi.
"Hừ, nàng lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Đổi lại là nàng, nàng có thể không để ý có thể quên được sao? Liễu đại nhân không hỏi tội vì không muốn so đo với chúng ta, nhưng trong lòng chắc chắn đã để ý đến Triệu gia chúng ta.
Nếu đổi lại những tri huyện lúc trước ta cũng không cần phải lấy lòng nịnh bợ, dù sao cũng chỉ ở lại một thời gian rồi đi."
"Nhưng nàng nhìn xem, Liễu đại nhân đã nhậm chức ở Sài Tang hai năm, dẫn bá tánh cùng nhau trồng trọt, còn sửa đường xây trường học, nghe nói đến Tri phủ đại nhân cũng phải cho Liễu đại nhân vài phần thể diện.
Bây giờ Sài Tang đã khác trước đây, nói không chừng tương lai dưới sự chủ trì của Liễu đại nhân sẽ có tiền đồ vô lượng. Không chỉ Sài Tang, mà con đường làm quan của Liễu đại nhân cũng vậy. Nếu chúng ta không nhân cơ hội trước mắt vãn hồi lại hình tượng trước đây, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
Triệu lão gia nhìn bên ngoài sân nhà mình, suy tư gì đó nhàn nhạt nói: “Trông cậy vào nhi tử chúng ta tham gia khoa cử, thi đậu công danh chỉ sợ không được. Lần này góp tiền, nếu là người quyên nhiều nhất không chỉ được khắc tên đầu tiên vào bia công đức, còn có thể xếp vào huyện chí. Chuyện này cũng coi như rạng rỡ cửa nhà Triệu gia.”
Đợi Triệu lão gia giải thích rõ nguyên nhân, Triệu phu nhân mới bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói: “Vậy lão gia, chúng ta quyên bao nhiêu tiền?” “Ngày mai ta đi đổi một vạn lượng. Chỉ là việc này nàng không được để người khác biết, kể cả muội muội ruột nhà mẹ đẻ cũng không được nói. Hừ, những người đó, ai cũng nhìn chằm chằm vào cơ hội lần này.” Triệu lão gia có chút chờ không nổi, lập tức muốn đi lấy tiền.
Liên tục có người mang tiền bạc tới huyện thừa quyên góp, chủ bỏ cũng đều ghi lại cẩn thận. Có hương thân quyên hơn ngàn lượng, có thương hộ góp mấy trăm lượng, cũng có bá tánh góp mấy chục văn tiền.
Cuối cùng thống kê, tính tổng lại lại số ngân lượng quyên góp để sửa đường là một vạn chín nghìn không trăm bảy mươi ba lượng.
Liễu Nha Nhi vừa lật sổ sách vừa tấm tắc.
Nàng đã tính lần này quyên tiền có thể góp được mấy nghìn lượng đã là tối đa không nghĩ tới sẽ nhận được gần hai vạn lượng.
Chênh lệch giàu nghèo ở Sài Tang đúng là không nhỏ chút nào.
"Cha, bia công đức này không thể khắc ta trong chốc lát, không bằng người gọi người chép hết tên người quyên góp và số tiền, dán ra bên ngoài. Còn nữa những người góp vận lượng, nghìn lượng, chúng ta tìm người làm một tấm biển, người tự tay viết lưu niệm, ta khua chiêng gõ trống khiêng qua. Còn góp ít không làm biển, người chỉ cần viết giấy lưu niệm là được." Liễu Nha Nghi nghĩ đến kiếp trước nhà nàng còn treo huân chương khen thưởng cả trăm năm.
Moi tiền của người ta, vật chất không bỏ ra được nhưng cho vinh dự cũng không tồi. Còn có thể khiến bọn họ tăng cảm giác tập thể.
“Hả? Nha Nhi có chuyện gì sao?” Liễu cha gác bút.
Tiền huyện thừa và Hồ sư gia cũng ngừng việc trên tay, đứng thẳng người lại.
Liễu Nha Nhi đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Phần lớn Sài Tang đều là đất đỏ, chỉ cần mưa một chút đã vô cùng lầy lội. Nếu mưa to một chút, muốn nhấc chân cũng không nổi. Làm đường là khởi nguồn kế sinh nhai của dân chúng, cúng tạ sửa một lần cho đúng chỗ. Ngoại trừ mở rộng, trên mặt đường chúng ta có thể trộn vôi vữa.”“Vôi vừa này là loại đất gì?” Tiền huyện thừa khiêm tốn đặt câu hỏi.
Ông ấy sống hơn bốn mươi năm, từng nghe qua đất đen, đất vàng, đất đỏ, nhưng lại lần đầu tiên nghe thấy cái gọi là vôi vữa.
Cha Liễu cũng tò mò nhìn về phía Liễu Nha Nhi.“Đứa nhỏ này!” Cha Liễu cười lắc đầu, nụ cười này là dịu dàng, là hạnh phúc.
Mấy đứa nhỏ lớn lên vẫn ở bên cạnh mình, thật tốt.
Liễu Nha Nhi đặt bảng hiệu xong quay về phủ đã thấy trên bàn, trên đất ở thính đường phủ kín giấy trắng có viết “nhà quang vinh”. Tiền huyện thừa và Hồ sư gia cẩn thận thu lại từng tờ giấy đã viết xong. Một người xếp gọn giấy đã khô xuống đất, một người thu lại giấy vừa viết mực nước.Lần đầu tiên cha Liễu nghe đến cách làm này, hỏi: “Vậy viết chữ gì?”
Liễu Nha Nhi nghĩ nghĩ, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết thời cổ đại khen thưởng sẽ viết chữ gì, đành dựa theo suy nghĩ của mình nói: “Vậy viết nhà vinh quang đi.Ngụ ý bọn họ cống hiến vì Sài Tang là chuyện vô cùng vinh dự. Chỉ là có nhiều nhà như vậy, có lẽ phải vất vả cho cha rồi.”
“Cài này có gì mà vất vả, chỉ viết mấy chữ mà cười.” Cha Liễu cười đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của hắn.“Đại tiểu thư!”
“Nha Nhi đã trở về rồi sao? Có mệt mỏi không, mau về hậu viện nghỉ ngơi một chút!”
Liễu Nha Nhi lắc đầu, nói không mệt, lại cẩn thận tìm chỗ trống trên đất: “Cha, con tìm người có việc. Đúng lúc Hồ bá và Tiền bá cũng có ở đây, con cũng không cần phải cố ý đi gọi.”“Cha, vậy con đi tìm người đặt làm bảng hiệu!”
“Đi đi, trên đường đi nhớ cẩn thận có biết không?”
Cha Liễu còn chưa dặn dò xong, bóng dáng Liễu Nha Nhi đã sớm chạy biến đi.
“Vôi vữa chính là dùng vôi tôi, đất sét, hạt cát và đá, lại bỏ thêm dầu cây trẩu cùng gạo nếp tương vào trộn thành hỗn hợp. Đất làm xong vô cùng kiên cố, không nói trăm năm cho dù hơn nghìn năm cũng có thể. Hơn nữa tiền sửa đường vốn dựa vào mọi người quyên góp, đến lúc đó chúng ta mua nguyên vật liệu hết bao nhiêu bạc, phải ghi hết lại dán ra bên ngoài, cũng để cho bá tánh biết được dòng tiền chạy đi đâu.”
Thật ra vôi vữa này cũng là cách làm của cổ nhân. Lúc đầu chỉ dùng làm mộ táng cho Hoàng gia quý tộc, đến thời kỳ Tống Minh lại mở rộng khắp nơi cho dân sinh. Tường thành Nam Kinh chính là dùng vôi vữa này để làm bê tông.
Liễu Nha Nhi không biết làm xi măng nên chỉ đành dùng vôi vữa thay thế. Nếu không chỉ mở rộng đường, san một chút đất, không được mấy năm lại gồ ghề lồi lõm, vậy chuyện sửa đường này còn có ý nghĩa gì?