Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 167




Đầu cá trắm tươi chặt riêng ra, phần còn lại lọc hết xương và da cá chỉ để lại hai miếng thịt cá trắng tinh.

Cắt thịt cá thành tường miếng lại lật ngược sông dao lại băm bát cho nát mới bỏ thêm gừng, hành là và chút muối làm gì vị.

Thời đại này vẫn chưa có khoai lang đỏ, hay khoai tây đương nhiên không có tinh bột.

Liễu Nha Nhi dùng một chút bột mì thay thế, lại đập thêm hai quả trứng gà vào dùng tay đảo đều.

Như vậy không chỉ làm tăng độ kết dính cho thịt cả còn có thể làm cá viên.

Nước sôi trong nồi vẫn chưa sôi, Liễu Nhi dùng tay thử một ít độ ấm, cảm thấy thích hợp mới lấy một phần thịt cá băm nhuyễn trong chậu nhỏ, đẩy ra từ hổ khẩu, lại cầm muỗng gạt cá viên vào nước ấm.

Đợi làm xong một chậu thịt cá nhỏ, lại cho lửa lên lên nấu nước cho sôi đến lúc nào nổi lên trên, sau đó lại vớt cá ra ngâm trong nước ấm một lần nữa. Như vậy cũng xem như hoàn thành món cá viên.

Đồ ăn chiều nay cũng chính là cá viên.

Một chén lớn cá viên thơm lừng, lại thêm đĩa cải thìa bóng bẩy mọng nước rắc thêm một ít hành lá bên trên, chỉ vừa nhìn qua đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"Đây là lần đầu tiên ta được ăn cá viên đó, vừa ngon lại vừa thơm." Liễu Đông Thanh bưng một chén lớn.

Hắn cảm thấy nước dùng này cơm ngon hơn cá viên mấy phần.

Cha Liễu nhại hai viên, mặt không đổi sắc. Lần này hắn tới phủ thành, cũng không lấy được bạc. Tri phủ đại nhân nói đã gửi sổ con đi nhưng có đến được tay Thánh Thương hay không hắn cũng không biết.

“Mấy con đường này đã làm xong, cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền bạc. Ta tính mở rộng thêm đường, nhưng nếu mở rộng có lẽ sẽ tốn không ít lao động và tiền bạc. Vi phụ nghĩ, lấy đường làm chủ về phần học đường tạm thời chỉ xây hai tòa.” Thật ra hắn nghĩ muốn hai thôn có một học đường, chỉ là ngại tài chính không đủ.

Cha Liễu đẩy bản đồ qua: “Đông Thanh, ngươi quen đường ở các thôn nhìn xem xây học đường ở chỗ nào là thích hợp?”Thôi vậy, cứ đi từng bước một. Lại nhớ tới gần đây con trai thường xuyên chạy đến các thôn, mới hỏi: “Thanh Nhi, mấy ngày gần đây ngươi xuống thôn thăm thú, cảm thấy như thế nào?”

Liễu Đông Thanh uống hết ngụm canh cuối cùng, trả lời: “Tuy nói năm nay mới bắt đầu, người chạy nạn bên ngoài cũng dần quay trở lại Sài Tang, nhưng Sài Tang có hai mươi ba thôn trấn, trẻ con dưới mười ba tuổi có gần ba trăm ngươi lại không đủ năm mươi người đi học.”Cha Liễu ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý dò hỏi.

“Cha, vùng núi này có ba thôn trang nhỏ. Trong núi đồng ruộng không có nhiều, thôn dân chủ yếu dựa vào đi săn mà sống. Nếu trẻ em trong núi muốn đi học, cần phải trèo núi đi đường mới có thể tới lớp học bên ngoài, nhưng chỉ như vậy đi đường cũng đã mất một hai ngày.” Liễu Đông Thanh nói, trong lòng chua xót. Trong núi, đừng nói là trẻ nhỏ ngay cả thôn trưởng cũng không ai biết chữ.Liễu Đông Thanh nhìn kỹ một hồi, cầm bút trên bàn đè lên một chỗ trống, nói: “Nơi này là một sườn núi nhỏ, nhưng bốn phía đất đai bằng phẳng, nơi này lại là ngay trung tâm mấy thôn. Nếu xây học đường ở đây không chỉ không cần chiếm dụng đất ruộng của dân mà mấy đứa nhỏ cũng không cần trèo đèo, lội suối đi học.”

Nói xong, Liễu Đông Thanh lại cầm chắn giấy đặt một nơi khác. Chỉ thấy chỗ đè lên là vùng biên giới Sài Tang. Bốn phía là núi vây quanh, mà trong núi cũng chỉ có ba cái thôn nhỏ. Thôn với thôn lại cách nhau một ngọn núi nhỏ, giao thông cực kỳ không tiện.“Mà hơn bốn mươi người này, hơn phân nửa là thương hộ trấn trên, cơm áo không lo. Mà những nhà bá tánh bình thường trong thôn, trẻ em đi học vô cùng ít ỏi không được mấy người. Đừng nói là thôn học, chỉ nói là học đường cũng chỉ có hai trấn trên mới có.” Nói đến đây, sắc mặt Liễu Đông Thanh lập tức ngưng trọng.

Cha Liễu nhìn như đang nghe Liễu Đông Thanh nói lại như không nghe thấy. Im lặng một hồi lâu mới nói với Liễu Đông Thanh: “Một lát nữa ngươi tới thư phòng.”Lần đầu tiên, Tri phủ đại nhân gọi hắn lại dùng cơm, nói với hắn rất nhiều lời. Nói đến Vĩnh Bình lại nói đến Sài Tang, nói ông ấy đã nhậm chức tri phủ Vĩnh Bình chín năm lúc nào cũng cẩn trọng, cần cù. Không nói có thể bò lên trên, thậm chí còn rất nhiều lúc mong triều đình quên mình đi.

Cha Liễu biết tri phủ đại nhân khó xử, an ủi khuyên nhủ một hồi mới trở về Sài Tang. Nhưng tài chính của huyện nha không đủ, hắn lại có quá nhiều kế hoạch không thể nào thực hiện.Ngẫm kỹ lại nói: “Nha Nhi, ngươi cũng tới!”

Bên trong thư phòng tối tăm, cha Liễu nói đến chuyện đến phủ thành lần này trước, lại nói đến sổ sách trống rỗng ở huyện nha, sau đó mới mở một tấm bản đồ đã ngả vàng trải ra án thư, là bàn đồ Sài Tang.

Cha Liễu cũng nhăn mày lại, hỏi: “Thanh Nhi, ý của ngươi là?”

“Con nghĩ, xây một đường ở sườn núi nhỏ, một tòa khác xây trong núi. Ngoại trừ đường vào núi có hơi khó khăn, những thứ khác cũng không khác gì lắm với đồng bằng. Trong núi có nhiều gỗ, chúng ta có thể lấy nguyên vật liệu tại chỗ cũng không cần chuyển từ bên ngoài vào.”

“Chúng ta có thể xây thêm mấy gian phòng cho học sinh ở lại cũng đỡ mất công mỗi ngày chậm trễ leo núi. Bình thường học sinh có thể ở ký túc xá, năm ngày nghỉ một lần để bọn họ về nhà thăm cha mẹ, cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Không chỉ trong núi những học đường khác chúng ta cũng có thể thực hiện chế độ như vậy, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.” Liễu Nha Nhi đề nghị.