Rõ ràng mặt trời trên đầu vẫn còn rất chói chang, tiếng ve vẫn kêu rung trời như trước.
Nhưng Liễu Nha Nhi lại không cảm thấy khô nóng chút nào, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái.
Gió nóng xung quanh có thổi tới cũng rất hợp lòng người.
Liễu Nha Nhi chắp tay sau lưng đi từng bước một về phía trước, Tần Mộc đi theo sau vừa đi vừa lột đài sen.
Đợi lột xong đài sen mới đuổi theo, đưa hạt sen tươi mới đến bên miệng Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi cũng không chút ngượng ngùng, há miệng ăn hạt sen.
Hạt sen mới bóc vỏ, ngọt thanh.
"Nha Nhi, muội muốn đến cửa hàng, hay…hay hồi phủ?" Tần Mộc lại đưa thêm một hạt sen đã lột sạch sẽ tới.
"Hồi phủ đi!"
"Ta đưa muội hồi phủ trước lại đến cửa hàng, cửa hàng không thể không có người được."
Liễu Nha Nhi gật đầu: "Được!"
Giọng Liễu Nha Nhi nói rất nhỏ, mang theo một chút mềm mại của thiếu nữ. Tần Mộc đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Liễu Nha Nhi, lại bật cười vô thức, trong lòng như được ăn mật ngọt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn mọi khi.
Chờ đến khi đưa người về phủ, Tần Mộc mới xoay người tới cửa hàng, Liễu Nha Nhi chạy vội vào phòng mình, đóng chặt cửa, đi qua đi lại trong phòng.
Lần đầu tiên nàng ảo nào như vậy, chán nản bản thân mình nhất thời xúc động thất lễ, còn có gan lớn chủ động đi hỏi tâm ý của Tần Mộc. Nhưng chán nản một hồi, lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Loại cảm giác hai người cùng có tình cảm với đối phương này có lẽ chính là cái gọi là tình yêu.
Liễu Nha Nhi nằm bên cạnh bàn, đặt cằm lên bàn, cười ngây ngô. Nàng đang nghĩ mình bắt đầu động tâm từ khi nào?”
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết từ khi Thẩm phu nhân kia tới đây, nàng thường xuyên để ý đến chuyện của Tần Mộc. Đặc biệt là vừa rồi ở cửa hàng, khi hắn cười với Thẩm tiểu thư kia, trong lòng nàng lại vô thức chua xót, khó chịu vô cùng.
Nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết mình đang ghen!
Sau đó, Tần Mộc lại đuổi theo tới đó. Nàng cảm thấy so với áp lực phải che giấu lòng mình chi bằng nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu hắn cũng có lòng, vậy hai bên ở bên nhau. Nếu hắn không có, nàng sẽ chuyển hắn ra khỏi lòng mình. Liễu Nha Nhi nàng từ trước đến nay cũng không phải người chỉ biết tình yêu.
Hắn không dám, vậy để nàng làm.
Sau khi nói xong, nàng cũng chờ mong được đáp lại, nhưng Tần Mộc lại không có phản ứng.
Nói không khổ sở là giả. Một khắc đó nàng chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân, đặc biệt tủi thân, tủi thân đến đau lòng.
Chỉ là còn may, Tần Mộc cũng thích nàng.
“Hắc hắc...... Hắc hắc hắc......” Liễu Nha Nhi không tự giác cười ngây ngô.
Ban đêm, Liễu Nha Nhi gõ cửa phòng cha Liễu.
"Sao Nha Nhi vẫn còn chưa ngủ? Gặp phải chuyện gì sao?" Cha Liễu gác bút xuống mỉm cười nhìn tiểu nữ nhi.
Liễu Nha Nhi từng nghe đại cô nàng nói khi cha còn là trẻ cũng là thiếu niên lang hăng hái, khí phách. Nhưng từ khi nàng xuyên qua đây hoặc là từ khi có ký ức của nguyên chủ tới nay, cha nàng lúc nào cũng bận rộn không nghỉ.
Lúc trước vì cái nhà này, bây giờ lại vì Sài Tang.
Cha nàng gầy đi rồi.
“Cha, người không chỉ là quan phụ mẫu của Sài Tang còn là cha ruột của con, là nhi tử của nãi nãi. Ngày tối ngày bận rộn đến đêm khuya, thân thể sớm hay muộn cũng không trụ được. Người như vậy, không phải khiến con và nãi nãi lo lắng sao?” Vốn dĩ Liễu Nha Nhi đến đây muốn nói chuyện của nàng và Tần Mộc, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cha gầy đi lại không nhịn được.
“Cha biết, Nha Nhi không cần lo lắng, cha có chừng mực.”
Có chừng mực, có thể có cái gì đúng mực? Tuy trong lòng tức giận, Liễu Nha Nhi vẫn im lặng. Người này là cha của nàng, không thể đánh không thể mắng chỉ có thể khuyên.
"Đúng rồi, Nha Nhi tới đây có chuyện gì sao?"
Lúc này Liễu Nha Nhi mới nhớ tới mục đích mình đến đây, hỏi: "Cha, nếu có một ngày con gả cho người ta, cha mong con sẽ gả cho người như thế nào?"
Cha Liễu giật mình, vì sao Nha Nhi nhà hắn lại đặt câu hỏi như vậy. Chẳng lẽ...hắn vốn còn muốn giữ con gái thêm mấy năm, mở một con đường rộng mở cho nàng.
Chỉ là nếu nữ nhi đã có người trong lòng, hắn đương nhiên không thể ngăn cản, liền nói: “Tất nhiên là người Nha Nhi thích. Nhưng nhất định phải có phẩm cách tốt, cũng không thể là ác bá được. Bằng không cha không đồng ý.”
Thiếu nữ dưới ánh nến khó nén được vẻ tươi đẹp.
Cha Liễu chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, ẩn ẩn đau đớn. Tiểu nha đầu nhỏ bé trong trí nhớ, bây giờ đã trở thành đại cô nương sắp phải xuất giá thành người nhà người khác.
"Là nhà nào trong thành?" Cha Liễu cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mình.
"Ha ha, là Tần Mộc!" Liễu Nha Nhi lại bắt đầu cười ngây ngô.
Cha Liễu có hơi bất ngờ, sau đó dần buông lỏng: “Ý của Nha Nhi nói ngươi thích Mộc Nhi?”
“Đúng vậy!” Liễu Nha Nhi cũng không thẹn thùng, thẳng thắn cho cha biết tâm ý của mình. “Mộc Nhi, đã biết rồi?”
"Vâng!"
Hai đứa nhỏ này.