Mưa vẫn còn đang rơi.
Liễu Nha Nhi ngồi trong vũng nước bùn, trên mặt phủ đầy nước mưa cũng có cả nước mắt, vô cùng tủi thân.
Tần Mộc tự biết bản thân mình gây ra sai lầm lớn, muốn dỗ Nha Nhi nhưng không biết dỗ như thế nào.
Chỉ luống cuống tay chân, vội nhặt dù lên che trên đầu Liễu Nha Nhi, lát sau lại ném dù đi, vương tay muốn bế người lên.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, vội nhặt dù lên lần nữa đưa cho Liễu Nha Nhi, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía nàng: "Muốn đánh muốn chửi, trở về mặc cho Nha Nhi xử trí.
Chỉ là quần áo ướt dễ bị cảm lạnh, chúng ta về nhà trước được không?"
"Nha Nhi muội lên đi, ta cõng muội.
Muội cúi đầu thấp một chút, căn dù thấp hơn nhưng vậy những người khác cũng không nhìn ra muội là ai." Hắn nghĩ cô nương đến tuổi này nếu gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ rất xấu hổ.
Liễu Nha Nhi giận thì giận, nhưng vẫn cầm dù nằm lên lưng Tần Mộc.
Lần này nàng bị ngã thật sự rất đau, cho dù chỉ muốn đứng lên cũng cảm thấy như bị người nào lôi kéo vô cùng đau đớn.
Liễu Nha Nhi một tay cầm ô, một tay khác nắm lấy cổ áo Tần Mộc, để mình trèo lên ổn định.
Hai người đều bị nước mưa xối ướt, thân thể kề sát gần nhau khiến Liễu Nha Nhi cảm nhận được độ ẩm trên người Tần Mộc.
Liễu Nha Nhi chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, vành tai cũng nóng lên.
Sau đó lại bị phản ứng của chính mình dọa sợ, xấu hổ nhanh chóng vùi đầu vào lưng Tần Mộc như đà đủi vội vàng chạy trốn.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, nàng thật đáng chết, nàng là bà già háo sắc.
Tần Mộc cảm nhận được động tác rất nhỏ của người sau lưng, chân khẽ dừng lại một chút, thần kinh căng chặt, chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh chóng đến cả mặt cũng nóng vô cùng.
Cảm nhận được Tần Mộc đột nhiên dừng bước, Liễu Nha Nhi thầm nghĩ xong rồi, hiểu lầm lớn. Cò lòng muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích như thế nào, oa oa.
Liễu Nha Nhi đã quên mất mình vào thành như thế nào. Chỉ đến khi nhìn thấy cửa lớn huyện nha mới như được giải thoát vội vàng đòi xuống. Không đợi Tần Mộc hoàn toàn ngồi xổm xuống, Liễu Nha Nhi đã nhảy từ trên lưng hắn xuống, chạy nhanh vào phủ.
Tắm nước ấm thay xiêm y sạch sẽ, lúc chải tóc Liễu Nha Nhi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, hai tai lại bắt đầu nóng lên.
Nhìn khuôn mặt trong gương đồng, Liễu Nha Nhi xì một cái với người trong gương, thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ, sau đó hai tay lại che kín khuôn mắt nóng bừng.
Xấu hổ chết người!
Trên bàn cơm, Liễu Nha Nhi nhìn Tần Mộc phía đối diện liền cúi đầu thật thấp phía, cực kỳ không được tự nhiên. Ăn cơm cũng chỉ ngồi yên một chỗ, không gắp đồ ăn.
Một màn này để Tiền thi và cha Liễu nhìn thấy không nhịn được lo lắng.
“Nha Nhi, dầm mưa về cảm thấy không khỏe sao? Thanh Nhi mau đi mời đại phu.” Cha Liễu cũng không ăn tiếp nữa, để nhi tử đi mời đại phu.
Tiền thị cũng vươn tay đến đặt lên trán Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi đang ăn một miếng cơm lớn, vội vàng nuốt vào, nói: “Nãi nãi, cha con không sao. Chỉ là vừa rồi nghĩ đến chuyện ruộng mía, không có việc gì không có việc gì, ăn cơm ăn cơm.
“Không có việc gì thì tốt, ngươi cũng đừng có hù chết nãi nãi!”
“Nãi nãi, thịt kho tàu người làm làm hôm nay rất ngon.” Liễu Nha Nhi vội vàng chuyển đề tài.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, này, miếng này toàn là thịt nạc.” Tiền thì nghe cháu gái nói ngon liền gắp mấy miếng thịt bỏ vào chén nàng, gắp xong còn cảm thấy không đủ còn muốn lấy hết thịt nạc cho Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi vội duỗi tay che bát cơm của mình lại: “Nãi nãi, mọi người để ăn đi. Cháu đủ rồi, người không cần phải gắp thêm nữa.
Nhìn chén cơm cháu gái đã chất thành ngọn núi thịt nho nhỏ, Tiền thị mới từ bỏ.
“Mộc Nhi sao ngươi chỉ ăn cơm không?” Tiền thị hỏi xong lại bắt đầu gắp thức ăn vào chén cho Tần Mộc.
Liễu Đông Thanh nhìn muội muội, lại nhìn Tần Mộc, trực giác nói hai người này không thích hợp.
Cũng không biết mưa đêm dừng từ lúc nào, ngày hôm sau lai vô cùng sáng sủa.
Liễu Nha Nhi không tới cửa hàng, trong lòng nàng có quỷ, không biết nên đối mặt với Tần Mộc như thế nào, nên không dám ra ngoài lấy cớ trốn trong phòng đọc sách.
Mà một lần trốn chính là nửa tháng.
Người ta nói thời gian là phương thuốc chữa lạnh đối với Liễu Nha Nhi mà nói thời gian cũng là phương thuốc giảm bớt xấu hổ.
Nửa tháng qua đi, Liễu Nha Nhi cảm thấy lúc trước là bởi vì mắc mưa lại té ngã một cái, khí huyết dâng lên mới có thể suy nghĩ linh tinh. Bây giờ trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đương nhiên muốn đến cửa hàng xem chuyện làm ăn như thế nào.
Tần Mộc đang ngồi trên quầy hàng xem sổ sách, nhìn thấy Liễu Nha Nhi tới đây vừa ngoài ý muốn lại thêm mấy phần mừng thầm.
Từ sau ngày hôm đó, Nha Nhi vẫn luôn trốn tránh hắn. Hắn làm hại Nha Nhi té ngã, lại....lại khinh bạc nàng. Tuy hắn không cố ý làm vậy, nhưng.... “Nha Nhi, muội...muội đã đến rồi.” Trái tim Tần Mộc căng chặt.
“Ừ!” Liễu Nha Nhi ừ nhẹ một tiếng, lập tức đi trên lầu.
Tần Mộc cụp mắt, hắn nghĩ có lẽ Nha Nhi rất hận hắn.
Lầu hai cửa hàng dùng làm nơi nghỉ ngơi, Liễu Nha Nhi ngồi trên ghế lưng dựa vào lan can.
A Trụ đưa sổ sách lên, Liễu Nha Nhi kiểm tra lại từng mục.
“Ngươi xuống làm việc đi, có việc gì ta sẽ gọi.”
“Tiểu thư.” A Trụ muốn nói lại thôi.