Xe ngựa của Ngô hóa thương vừa rời khỏi ngõ nhỏ, Liễu Nha Nhi đã gấp không chờ nổi kéo người vào hậu viện.
Hai người chạy vội không cẩn thận đụng vào hoa sơn trà trong bồn, cánh hoa run rẩy rơi xuống.
"Tần Mộc ngươi ngươi quen biết hoá thương này từ đâu? Ta còn tưởng ngươi mang nước tương tới tửu lầu.
Tần Mộc nhặt cánh hoa trên mặt đất lên, vùi vào chậu hoa, cười nói: "Ta bày một sạp hàng trên phố, Ngô hóa thương lại trùng hợp đi qua đó, hắn lại nghe thanh danh nước tương nhà ta nên mới muốn đi theo tới đây?"
"Ngươi nghĩ sao lại muốn bày quán?" Liễu Nha Nhi khó hiểu, từ lúc đầu nàng bắt đầu bán rau kê đầu hay nước tương sau đó đều chưa từng nghĩ đến chuyện bày quán.
"Bây giờ không giống lúc trước ở Tiểu Vương Trang, nhiều nhất cũng chỉ làm mấy trăm cân.
Nhưng năm nay chúng ta đã có gần một vạn cân nước tương, sang năm còn làm nhiều nữa.
Nếu chỉ bán cho tửu lâu, bọn họ có thể mua được bao nhiêu? Hơn nữa, chưởng quầy tửu lầu ở đây cũng chưa chắc sẽ dễ nói chuyện như chưởng quầy Bách Vị Lâu, cũng không chắc có mối làm ăn lớn chuyển nước tương đến nơi khác."
"Ta bày quán ra cũng không phải muốn bán nước tương cho bá tánh, ta chỉ muốn cho mọi người đều biết Sài Tang chúng ta có nước tương, mà nước tương còn là thứ tốt.
Ngoại trừ Sài Tang chúng ta không thể đi đến nơi khác tìm được.
Lãnh thổ Đại Lương mở rộng, khắp nơi đều là mối làm ăn.
Chỉ cần thương nhân nhạy bén một chút đều biết đây là cơ hội khó có được."
Tần Mộc nhận chén nước Liễu Nha Nhi đưa tới uống cạn sau đó mới nói tiếp: "Chúng ta chỉ cần mở rộng thanh danh của nước tương, đến lúc đó một truyền mười, mười truyền trăm, có người muốn ăn cục thịt mỡ này tự nhiên sẽ ngửi mùi tìm đến.
Về phần bọn họ bán nước tương ở đâu, giá bán bao nhiêu đều không lên quan đến chúng ta.
Chúng ta chỉ cần dựa theo giá cả đã ấn định bán ra ngoài, cầm bạc hai bên xem như thỏa thuận xong.
Hơn nữa, nhiều người tới đây nhập hàng, Sài Tang chúng ta cũng có thể trở nên náo nhiệt hơn."
"Cao minh, thật sự cao minh! Không nhìn ra được Tần Mộc lại là người biết buôn bán như vậy!" Liễu Nha Nhi dựng ngón tay cái.
Những chuyện này nàng chưa từng nghỉ tới.
Không ngờ Tàn Mộc lại rất có thiên phú kinh doanh, nàng cảm thấy nếu thật sự đi ra ngoài một lần có phải có thể tạo được tiền đồ rộng mở hay không?
“Tần Mộc, ngươi...”
“Hả?Sao vậy Nha Nhi?”
“Không, không có gì....” Liễu Nha Nhi xấu hổ cười cười.
Thật ra nàng muốn hỏi Tần Mộc có muốn ra ngoài xông pha một lần hay không. Nhưng nghĩ tới đây là thời cổ đại, bên ngoài tràn ngập nguy hiểm thật sự không cẩn phải mạo hiểm vì chuyện này. Hơn nữa nhìn tình thế trước mắt, Sài Tang cũng đủ kiếm đầy túi.
“Đúng rồi Nha Nhi, cái này cho muội!” Tần Mộc móc một hộp gấm trong ngực đưa cho Liễu Nha Nhi. Không đợi Liễu Nha Nhi hỏi trong hộp là cái gì hắn đã xoay người đi tới cửa hàng phía trước.
Bên trong hộp gấm màu đen là một cây trâm ngọc. Chất ngọc không nói là thượng thừa nưng chạm trổ tinh tế, chạm khắc tinh xảo thành đóa hoa ngọc lan, đơn giản trang nhã.
“Nha Nhi!”
Tiếng gọi đột ngột vang lên khiến Liễu Nha Nhi thiếu chút nữa làm rơi cây trâm trong tay xuống đất.
“Liễu Đông Thanh! Là quỷ sao? Đi đường không có tiếng vang, uốn hù chết người có phải không?” Liễu Nha Nhi bỏ cây trâm ngọc vào hộp gấm, cắn răng tức giận nói.Liễu Đông Thanh căm giận: “Ta vào hậu viện đã gọi muội vài tiếng, nhưng Nha Nhi lại nhìn cây trầm đến thất thần, còn trách ta nữa. Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có gì đẹp chứ? Nếu vỡ ngày mai ta sẽ mua cho muội vòng vàng, vàng ròng, vàng tươi đủ loại. Đến lúc đó ta sẽ nói với thợ kim hoàn ở cửa hàng khác một bông hoa mẫu đơn thật lớn, mẫu đơn có vẻ rất quý khí.”
“Liễu Đông Thanh, câm miệng lại!” Liễu Nha Nhi cố nén xúc động muốn đánh người.Nếu vừa rồi nàng chậm tay một chút, chỉ sợ cây trâm này đã rơi xuống đất rồi.
Ngọc, dễ vỡ.
Liễu Đông Thanh căm giận: “Ta vào hậu viện đã gọi muội vài tiếng, nhưng Nha Nhi lại nhìn cây trầm đến thất thần, còn trách ta nữa. Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có gì đẹp chứ? Nếu vỡ ngày mai ta sẽ mua cho muội vòng vàng, vàng ròng, vàng tươi đủ loại. Đến lúc đó ta sẽ nói với thợ kim hoàn ở cửa hàng khác một bông hoa mẫu đơn thật lớn, mẫu đơn có vẻ rất quý khí.”
“Liễu Đông Thanh, câm miệng lại!” Liễu Nha Nhi cố nén xúc động muốn đánh người.
“Nha Nhi muội thay đổi rồi!” Liễu Đông Thanh có chút xúc động.
Liễu Nha Nhi: “Ý của ca là gì?”
Liễu Đông Thanh lộ ra vẻ u buồn, vô cùng đau đớn nói: “Đúng là nữ nhi trưởng thành đều có tâm tư nhỏ của mình. Một lòng đều đặt trên người người khác, không giống như khi còn nhỏ ngọt ngào mềm mại gọi ta là ca ca. Ai, đúng là gái lớn không thể giữ.”
“Liễu Đông Thanh! Ca muốn chết có phải không?” Liễu Nha Nhi tiền tay cầm lấy cây chổi dựng trên tường, nâng lên cao hung hăng nói.
Huynh muội ruột từ cùng một bụng mẹ bỏ ra, Liễu Đông Thanh không tin muội muội sẽ thật sự xuống tay với mình, tiếp tục trêu chọc: “Nha Nhi không đáng yêu chút nào, chỉ có khi nói chuyện với Tần Mộc mới nhẹ nhàng dịu dàng, lúc nói chuyện với ca ca ruột lại đòi đánh đòi giết. Ai, uổng phí lãng phí thương yêu bao nhiêu năm.”
Càng nói càng thái quá!
Liễu Nha Nhi khóc không ra nước mắt, nhanh có người tới mang ca ca nàng đi.
Cũng không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng của Liễu Nha Nhi hay không, trong lúc Liễu Đông Thanh còn muốn mở miệng nói tiếp, tiểu nhị cửa hàng đã chạy tới đây nói có mấy vị khác mới tới, một mình Tần Mộc ở phía trước không lo hết quá nhiều việc.
Liễu Nha Nhi chỉnh trang lại, trừng mắt nhìn Liễu Đông Thanh lại đi theo tiểu nhị đến trước cửa hàng.