Liễu Nha Nhi đặt ly xuống, muốn giải vây giúp nãi nãi.
Chỉ là còn chưa mở miệng đã nghe Triệu phu nhân cười nói: "Hôm nay được nhìn thấy Liễu tiểu thư đúng là khí độ bất phàm, tư sắc lại càng xinh đẹp có một không hai."
Tròng lòng Liễu Nha Nhi thầm nói đúng là rất biết khen người, liền nghe Triệu phu nhân nói tiếp: "Nữ nhi nhà ta năm nay cũng đã mười năm, ngày nào cũng chỉ thích đùa nghịch với hoa cỏ, ta sợ tiểu nữ không hiểu chuyện va chạm phải nhị vị, nên không để nàng tới đây."
"Ta sợ trưởng bối chúng ta nói chuyện khiến Liễu tiểu thư không thích nghe, chi bằng để người dẫn Liễu tiểu thư tới hậu hoa viên để tiểu nữ dân người đi ngắm hoa có được không? Tiểu nữ và Liễu tiểu thư cũng ngang tuổi nhau, có lẽ sẽ có nhiều chuyện để nói."
"Vậy đành làm phiền Triệu tiểu thư." Liễu Nha Nhi cũng muốn nhìn xem Triệu gia rốt cuộc muốn làm gì.
Rời khỏi phòng khách, vòng qua hành lang dài lại bước quan cầu đá nhỏ, mới nhìn thấy tường cao có lát gạch xanh.
Đi xuyên quan Nguyệt môn có thể thấy sau tường cao có rất nhiều hoa cỏ.
Liễu Nha Nhi vừa đến gần tường vây, đã nghe tiếng thiếu nữ từ vang lên: “Cũng không biết nương ta nghĩ như thế nào, lại muốn gả ta cho nhi tử nhà Liễu tri huyện. Hừ, nói dễ nghe một chút là công tử quan gia, nói khó nghe chính là một tên chân đất. Bổn tiểu thư nghe nói, trong phủ bọn họ nghèo túng đến cả một hạ nhân cũng không có, chuyển bỉ ổi như bổ củi nhóm lửa tất cả đều phải tự mình làm.”
Nha hoàn dẫn Liễu Nha Nhi tới đây nghe tiểu thư nhà mình phê bình tri huyện đại nhân, mà vị thiên kim nhà tri huyện còn đang ở ngay trước mặt. Nha hoàn sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, lên tiếng ngăn cản cũng không phải, không lên tiếng cũng không phải, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.
“Tiểu thư, phu nhân cũng là vì tốt cho người. Hơn nữa nói như thế nào, tri huyện cũng là quan. Nghe nói Liễu công tử thi được tú tài, sau này không trừng có thể trúng cử nhân, tiến sĩ, nếu người gả qua đó, không phải là quan thái thái sao?” Tiểu nha hoàn bên cạnh Triệu tiểu thư nói.
“Ta phi, làm cử nhân tiến sĩ có thể dễ như vậy sao? Nghe nói hắn đã mười chín tuổi còn chưa đính hôn, nếu thật sự là người tốt, sao tới tận bây giờ còn chưa đón dâu? Dù sao nói thẳng ra, họ Liễu kia là tú tài xuất thân nghèo kiết hủ lậu mà thôi, muốn xách giày cho bổn tiểu thư cũng không xứng! Dù sao ta cũng không gả, mấy người Liễu gia đó ta còn coi thường đó.”
Ha ha, Liễu Nha Nhi trong lòng cười lạnh.
Nữ nhân họ Triệu này lấy đâu ra mặt mũi nói ca ca nàng không xứng xách giày cho nàng ta? Còn không muốn gả vào Liễu gia nàng, còn không nghĩ lại xem nàng có thể gả được hay không.
Dang nữ nhân mắt chó không biết nhìn người này, nếu có thể tiến vào gia môn Liễu gia nàng, tên nàng sẽ viết ngược lại.
Cũng may bây giờ Liễu Nha Nhi đã lớn tuổi lại có thân phân là thiên kim nhà tri huyện. Nếu đổi lại là khi còn nhỏ, nghe họ Triệu chửi bới ca ca nàng như vậy, nhất định sẽ lao tới đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất.