"Hả, đây không phải là Hồ Lão Đại sao? Ngươi về Sài Tang lúc nào vậy?" Người nói chuyện phun một ngụm nước miếng, lại nuốt xuống mấy lần mới nói.
Hồ Lão Đại cũng cởi áo ngắn, xoa trán ướt đẫm mồ hôi: "Vừa mới về hôm qua."
Hán tử bên cạnh tuy không biết Hồ Lão Đại nhưng cũng ngồi dậy nói chuyện: "Cũng may ngươi về kịp, nếu về muộn một chút đất đã khai hoang hết cũng không có phần của ngươi.
Ngươi không biết đâu có người nói đất này người nào khai hoang được thì chính là của người đó, năm năm đầu còn không thu thuế, còn nghe nói đến lúc trồng hoa màu Huyện thái gia còn cho cơm ăn.
Cho nên có rất nhiều gọi người thân ở huyện khác tới khai hoang, thuận tiện còn được nhận lương thực.
Ngươi nhìn xem chỉ mới nửa tháng, cũng đã khai hoang được mấy trăm mẫu đất."
"Tri huyện này có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
Hán tử kia vừa nghe câu này, lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Sao có thể không có bản lĩnh? Ngươi tới đây khai hoang có ngày nào không được nhận lương? Có ngày nào không được ăn bánh bao trắng? Ngươi có bản lĩnh có thể mua được nhiều lương thực như vậy chia cho tất cả mọi người sao? Ngươi có bản lĩnh vậy ngươi có thể làm ra nhiều cày đẩy tay nhẹ nhàng như vậy sao?"
Liễu Nha Nhi và cha nàng không biết chỉ cần một ngày hai cái bánh bao cùng một túi lương thực nhỏ đã lấy được làng dân chúng Sài Tang hướng về phía mình.
Tuy rằng những thứ này đều đổi bằng thể lực của bọn họ.
Nhưng trong lòng bá tánh Sài Tang đã nhận định tri huyện mới là người tốt, có bản lĩnh có thể giúp bọn họ dựa vào sức mình đổi lấy miếng cơm.
Nghĩ lại trước kia, có tri huyện nào lại bận tâm đến sống chết của bọn họ.
Phu nhân kia cũng là nữ tử, nghe đối phương hạ thấp phụ nữ như vậy liền nắm một nắm đất ném sang, tức giận nói: " Ngươi được lắm, Dư Căn Vượng! Vậy chờ đến khi tiểu thư làm xưởng, ngươi đừng có tới xin làm."
Phụ nhân dừng việc đang làm, đắc ý nói: "Cháu trai nhà mẹ đẻ làm việc trong huyện nha, nói thiên kim nhà Liễu tri huyện đang làm một cái xưởng lớn.
Chờ làm xưởng xong, sẽ tuyển người tới làm công, đến lúc đó có lẽ sẽ tuyển rất nhiều người.
Các ngươi ở Từ Gia Loan mỗi ngày đều đi qua mà không biết sao?"
Phụ nhân kia buồn cười, nói: "Ngươi chỉ biết hai người kia là công tử trong phủ tri huyện, lại không biết tri huyện đại nhân chúng ta còn có một vị thiên kim đại tiểu thư, còn có bản lĩnh hơn hai vị công tử này rất nhiều."
Không chỉ mình Dư Căn Vượng mà người bên cạnh nghe thấy cũng vô cùng tò mò.
Ngay cả Hồ Lão Đại cũng dựng thẳng lỗ tai lên sợ nghe thiếu mất chữ nào.
"Ngươi còn không biết hết đâu!" Người nói chuyện là một nữ nhân nhìn không quá ba mươi tuổi, trên đầu quấn khăn trùm đầu, da đen bị phơi dưới nắng cũng có hơi đỏ lên.
"Đúng vậy, quản nhiều như vậy làm gì.
Chỉ cần no bụng là được! Làm việc, làm việc!"
Người bị sắc cũng không phải người bản địa Sài Tang, tới đây cũng chỉ vì muốn kiếm miếng ăn.
Dù sao cũng chỉ là một chuyện nhỏ bị sặc cũng không phải chuyện gì to lớn, chỉ đành mặt xám mày tro đi đến một nơi khác.
Có người ở Từ Gia Loan nghe xong lời này, liền nói: "Ta còn tưởng nhà phú hộ nào trong thành muốn xây tòa nhà lớn như vậy, hóa ra là xây xưởng sao.
Không nói tới, mảnh đất kia thực sự rất lớn.
Cũng không biết rốt cuộc muốn làm thứ gì?"
"Sao? Còn chuyện ta chưa biết hết sao?" Hán tử không phục.
Hán tử phỉ nhổ, lại nói với Hồ Lão Đại: "Ngươi có nhìn thấy hai thiếu niên trẻ tuổi bên cạnh lều đó không? đó đều là nhi tử của Liễu tri huyện.
Nói ra người ta cũng là thiếu gia công tử con quan, lại ngày ngày ra bờ ruộng làm việc cùng chúng ta, giúp đỡ phát lương thực.
Chỉ bằng điểm này, Liễu tri huyện đã hơn người, không phải tham quan cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân."
"Xưởng? Xưởng cái gì?"
Hơn một nghìn mẫu đất hoang ở ngoại ô, cuối cùng cũng khai phá hết trong một tháng rưỡi.
Hán tử còn tưởng phu nhân biết chuyện lớn khó lường gì, kết quả vừa nghe thấy lại đột nhiên thất vọng, khinh thường nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử có thể tài giỏi đến mức nào? Cùng lắm do nàng sinh ra là quan tri huyện, thân phận cao hơn cô nương nhà khác một chút.
Bản lĩnh? Nàng có bản lĩnh gì? Ngâm thơ hay là vẽ tranh?"
Mà trong một nghìn mẫu này vẫn có mười mẫu của Liễu gia.
"Ngươi quản nàng làm cái gì, đến lúc đó chỉ cần có thể làm việc kiếm miếng cơm là được rồi."
Đám người vừa tụ tập lại tản ra tiếp tục làm việc.
Tiền thị đập một cái vào lưng Liễu Đông Thanh: "Chỉ với năng lực này của ngươi."
Liễu Nha Nhi cười khúc khích: "Muội đã nói cày hai mẫu là được rồi, ca còn nhất định khai phá nhiều như vậy, bây giờ còn trách tội muội?"
"Nha Nhi, muội nhìn cánh tay ta này, đã phơi đen đi nhiều rồi." Liễu Đông Thanh vén tay áo lên, nâng cánh tay cho muội xem.
Mà một lần này là mười mẫu đất.
"Không phải là cày không ngừng tay được sao? Cũng phải nói trước đây chúng ta đều phát lương làm việc, nếu ra ruộng từ sớm ta còn có thể cày được năm mươi mẫu."
Vốn dĩ Liễu Nha Nhi chỉ tính toán làm hai mẫu để thử nghiệm, có lẽ người nhà nông có chấp niệm với ruộng đất, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc lại đẩy cày không dừng là được.