Liễu Nha Nhi trở về huyện nha lập tức đi thẳng đến thính đường, lấy một quyển sách trống đưa cho Hồ sư gia: "Bây giờ ở đây không có chủ bộ, đành làm phiền Hồ bá giúp ta ghi chép."
Hồ sư gia khó hiểu nhận sách, đi đến bên cạnh mài mực.
Cha Liễu hỏi: " Nha Nhi cảm thấy đất ở đây có thể trồng cải dầu được sao?"
Liễu Nha Nhi gật đầu, lại nói: "Đất đỏ có tính chua, trồng cây cải sầu không có sản lượng cảo.
Nhưng bình thường vẫn cần dầu ăn, trồng mấy mẫu cải dầu cũng được, ngoại trừ nhà mình ăn còn có thể bán một ít cho người trong thành, ít nhiều cũng có tiền thu vào.
Tính ra vẫn có lời hơn nhiều so với trồng lúa mạch."
Nói đến đây, trong lòng Liễu Nha Nhi lại có chút đáng tiếc.
Nếu không phải nhà Vương Nhị bán đứng, chuyện mở rộng trồng cải dầu là công lớn hạng nhất.
Cây cải dầu, dầu? Ăn, bán?
Tiền huyện thừa nghe như lọt vào sương mù.
Đột nhiên, dường như hắn nghĩ thông suốt cái gì đó: "Đại nhân đang nói có thể trồng cây cải dầu, ép dầu?"
"Đúng vậy!"
"Thật... Thật sự...?" Không chỉ có Tiền huyện thừa, ngay cả Hồ sư gia nghe xong cũng kích động nói lắp.
Cha Liễu lại gật đầu chắc chắn một lần nữa, lại hỏi: “Làm phiền hai vị thống kê dân cư ở các thôn. Lần này bản quan đến đây không mang quá nhiều hạt giống, chờ thống kê xong lại dựa vào hộ dân cư để chia hạt giống.”
“Được, hạ quan sẽ lập tức đi làm!”
“Khoan đã, ta đi cùng với ngươi!” Hồ sư gia sợ một mình Tiền huyện thừa không làm kịp, vội đi theo.
Đợi hai người rời đi, cha Liễu mới hỏi Nha Nha có phải còn chuyện khác hay không?
Quả nhiên hiểu con không ai bằng cha.
“Để cha nhìn ra rồi, vừa rồi con phát hiện ra một thứ bất ngờ.” Liễu Nha Nhi thần thần bí bí.
Cha Liễu bị dáng vẻ của Liễu Nha Nhi chọc cười, phối hợp hỏi: “Nha Nha nhà ta phát hiện ra thứ gì bất ngờ sao?”
Liễu Nha Nhi đắc ý cong môi, nói: “Cây mía!”
“Cây mía? Là loại cây giống cỏ lau lại không giống cỏ lau, giống cỏ lại không giống cỏ sao?”
“Đúng vậy! Là do phương pháp gieo trồng ở đây không đúng mới làm cây mía thành như vậy. Cha, người có nhớ lúc trước con từng nói cây mía có vị ngọt không?”
Cha Liễu gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ.
“Thật ra cây mía đã sớm truyền vào Hoa Hạ từ mấy trăm năm trước thậm chí một hơn năm trước. Nhưng bởi cách trồng và công nghệ chế đường không thành thạo mới không thể mở rộng việc trồng mía.” Liễu Nha Nhi giải thích.
Đường ở cổ đại chủ yếu làm từ mạch nha, từ lúa mạch hoặc gạo lên men. Sau đó có cây má truyền vào, làm thành đường phèn giống như đời sau, ngọt như mật, cứng như đá, lại được gọi là thạch mật.
Cũng chính vì những nguyên nhân này, cây mía và đường mía vẫn chưa phổ biến.
“Ý của Nha Nhi là cây mía có thể làm đường sao?” Cha Liễu không nghi ngờ lời nói của nữ nhi nhưng vẫn hỏi lại.
"Đúng vậy! Thổ địa ở Lĩnh Nam là nơi tốt nhất để trồng mía. Con biết cây mía trồng như thế nào, cũng như cách làm đường. Hơn nữa đường làm ra có độ chặt chẽ hơn thạch mật, sản xuất cũng được nhiều hơn."
Cha Liễu nghe xong kích động không nói nên lời. Nếu đúng như vậy cây mía đúng là vật quý khó đoán.
Liễu Nha Nhi cũng kích động không thôi. Xem ra Sài Tang cũng không phải nơi tuyệt đường sống con người, có lẽ vẫn có cửa Long Môn mở ra. Nếu cha nàng có thể vượt qua được nhất định sẽ một bước lên mây.
Nàng nghe nói, tân hoàng thích người tà
"Nha Nhi, cha..."
"Cha có chuyện cứ nói thẳng!"
Cha Liễu có chút hổ thẹn, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói ra: "Nha Nhi có thể cho cha mượn một ít ngân lượng hay không? Ta thấy ngoài thành chủ yếu là đất hoang, nếu thổ nhưỡng nơi này thích hợp để trồng cây mía, không bằng khai hoang toàn bộ mảnh đất đó. Nhưng hiện tai dân chúng Sài Tang không có tiền, không có ăn bọn họ chưa chắc đã tin. Lần này mượn ngân lượng của Nha Nhi mua lương thực, nếu có người nguyện ý khai hoang trồng mía dựa vào sức làm việc nhận lương thực. Bên cạnh đó lại tìm thợ rèn làm một trăm cày đầy tay, nông dân dùng cày đầy tay khai hoang cũng có thể nhanh hơn một chút, ta cũng bớt lo một phần."
"Cha, chúng ta là người một nhà, cái gì mà mượn hay không mượn. Chỉ là cách làm của cha thật sự không tệ, chỉ dựa vào lời ngoài miệng đúng là không thể khiến người tin phục." Liễu Nha Nhi ủng hộ cách làm này.
Không hổ là cha của nàng, nghĩ chu đáo hơn nàng nhiều.
Liễu Nha Nhi suy nghĩ một hồi, lại nói: “Bây giờ con còn có chút ngân lượng, chi bằng chúng ta tu sửa lại huyện nha, dù sao đây cũng là bộ mặt của một huyện.”
“Không cần, bây giờ triều đình đã cắt bạc tới đây, sau này chúng ta còn cần dùng tiền, có thể giảm bớt bao nhiêu cứ giảm.”
“Vậy ít nhất cũng thay đổi cửa lớn của huyện nha đúng không.”Liễu Nha Nhi cũng tiếc tiền, nhưng đường đường là cửa lớn của huyện nha lại rách nát tồi tàn như vậy cũng quá mất mặt.
Lần này cha Liễu không từ chối nữa.
Ai, nói đến cùng vẫn buồn vì không có tiền.