Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 130




Nha dịch dẫn Liễu Nha Nhi ra chợ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tên Hạ Huy.

Vóc người không cao, da có hơi den, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Trời xa đất lạ, cho dù có nha dịch dẫn đi nhưng Tần Mộc vẫn không yên tâm, muốn đi cùng.

Chợ đồ ăn ở thành đông.

Hạ Huy đi trước dẫn đường, còn nghĩ thầm có nên giới thiệu cho thiên kim nhà tri huyện tình hình trong thành, rồi lại ngại ngùng mở miệng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy người xinh đẹp như vậy.

Liễu Nha Nhi vừa đi theo Hạ Huy, vừa đánh giá cửa hàng và mấy người bán hàng rong trên phố.

Cửa hàng mở cửa buôn bán không nhiều, người bán hàng rong cũng chỉ có mấy nhóm người.

Cửa hàng mở cửa buôn bán không nhiều lắm, người bán rong cũng chỉ có tốp năm tốp ba mấy cái.

Liễu Nha Nhi đánh giá tiểu thương, nhóm tiểu thương cũng đánh giá nàng.

Tuy nàng và Tần Mộc chỉ mặc quần áo bình thường nhưng nhìn màu da và khí chất trên người chắc chắn đã không phải người bản địa Sài Tang.

Nhóm tiểu thương không nhịn được tò mò, trêu ghẹo: "Nha, Hạ nha dịch, từ lúc nào nhà ngươi có người thân phú quý như vậy.

Nam tuấn nữ mỹ đúng là rất tốt.

Là người từ kinh thành tới sao?"

"Hồ thấm nói gì vậy, nhà ta sao có thân thích như vậy được? Đây là thiên kiêm của tri huyện mới đến chỗ chúng ta?"

Tiểu thương đột nhiên đứng lên, hỏi: "Sài Tang chúng ta có Huyện thái gia mới đến sao??"

"Tiểu... Tiểu thư!" Hạ Huy khó hiểu.

Thiên kim tri huyện không phải gọi là tiểu thử sao? Chẳng lẽ hắn gọi sai rồi?

Tốt xấu gì giác mộng cũng thành công một nửa.

Lần này Hạ Huy không đi trước mà đi theo bên cạnh Liễu Nha Nhi, khom người nói: "Tiểu thư, ngài đừng nóng giận.

Thật sự là do Sài Tang chúng ta đã rất lâu rồi không có tri huyện, trước khi Huyện thái gia tới đây nhận chức, Tiền huyện thừa và Hồ sư gia vẫn chưa thông báo ra ngoài.

Bá tánh chỉ tò mò tới đây hỏi một chút mà thôi, hy vọng ngài không trách tội bọn họ."

Liễu Nha Nhi hơi mỉm cười.

Tiểu thư, nàng thật sự đã được làm thiên kim tiểu thử chỉ là không được trải qua cuộc sống ăn sung mặc sướng.

"Sao chúng ta không nghe thấy huyện chúng ta có chi huyện mới.

Sao có thể vô thanh vô thức tới đã tới đây? Hạ Huy, tiểu tử ngươi đừng có lừa ta.

Đừng nghĩ ngươi làm việc ở huyện nha, luận bối phận ngươi còn phải gọi ta một tiếng thúc tộc." Người nói chuyện là một nam nhân trung niên từ tiệm gạo đi ra, có lẽ chưởng quầy trong cửa hàng.

"A, chưa nói gì nha! Hạ nha dịch, phải đi bao lâu nữa mới đến chợ bán đồ ăn?"

Đường phố rộng lớn, bên này nói một câu, bên kia nói một câu, hai bên cửa hàng đều mơ hồ nghe thấy tiếng.

Giọng tiểu thương rất lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, đồng loạt vây quanh lại đây.

"Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng!"

"Ta lừa các ngươi làm gì? Người cũng đã đến đây rồi! Đi đi đi, đừng bao vây tới đây nữa, ta còn muốn dẫn tiểu thư đi mua đồ ăn." Hạ Huy đẩy mọi người ra.

"Thật sao?"

Tiểu thư?

Chợ bán thức ăn không chỉ không có khách hàng, ngay cả tiểu thương cũng không có mấy người.

"Không có việc gì, bọn họ cũng làm chuyện gì khác người, ta sao có thể trách tội được? Đúng rồi, vừa rồi ngươi mới nói cái gì?"

Ông chủ bán thịt đang híp mắt ngủ gật, liền nghe thấy co người hỏi, vội vàng đi đón tiếp.

"Nha Nhi, muội đang nói gì?"

Hạ huy khom người đáp: "Rẽ vào đường phía trước là đến rồi!"

Một bàn khác đặt trong phòng Liễu Đông Thanh, đẻ Tiền thị cũng mấy đứa nhỏ dùng.

Cơm chiều vô cùng phong phú, phân lượng cũng đủ.

Mấy người lại không dám, cúi đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi chỉ là không dám ngồi xuống.

Mua thịt xong lại mua rau, thấy thật sự không còn gì để mua mấy người mới về phủ.

Đại Lương dân phong cởi mở, nhà bình thường không chú ý khác biệt nam nữ quá nhiều.

Liễu Nha Nhi cũng muốn nghe tình hình của Sài Tang, liền nói: "Cha, nếu không chúng ta ghép hai bàn lại với nhau đi."

Người bán thịt trong lòng thầm nghĩ, Hạ nha dịch hắn nhận ra nhưng người những người khác hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Hơn nữa nhìn hai người vừa biết đã không phải người bản địa, cũng không biết có chuyện gì lai đi tới nơi chim không thèm ỉa này.

"Các ngươi, đi theo Tần Mộc mang đồ ăn tới đây.

Tiểu Hạ, ngươi lại dọn mấy cái ghế tới đây." Tiền thị đến nhà ăn, đã bắt đầu chỉ huy.

Mấy người ở nhà ăn thấy tri huyện đại nhân đi ra ngoài, đang muốn hỏi có phải bọn họ không biết tốt xấu chọc giận đại nhân hay không, lại thấy Liễu chi huyện dẫn người trong nhà tới đây.

"Cũng được!" Cha Liễu nghe hiểu suy nghĩ của nữ nhi.

Liễu Nha Nhi không biết chỉ vì chuyện bọn họ mua đồ ăn, tin tức tri huyện mang theo cả nhà già trẻ đến ây nhậm chức đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

"Ta cũng xuất thân từ nông hộ, cũng không có nhiều quy củ như vậy.

Các vị mau ngồi xuống đi!"

Mấy người vẫn không dám.

Cha Liễu không còn cách nào chỉ phải đi nhờ Tiền thị và Liễu Nha Nhi tới đây khuyên bảo.

Bàn tiệc đã chia ra hai bàn, một bàn đặt ở nhà ăn để cha Liễu mở tiệc chiêu đãi đám người huyện thừa.

"Hôm nay không phân biệt cấp trên cấp dưới, các ngươi cũng không cần khách sáo.

Đều ngồi xuống hết đi." Cha Liễu làm tư thế mời.

Nếu xảy ra chuyện gì vậy nhân thủ caen bản không đủ dùng.

Màn đêm buông xuống, những người cha Liễu mời đã sớm đứng cung kính chờ trong viện.

Đường đường là huyện nha nhưng nhưng những người làm ở đây chỉ có một bát phẩm huyện thừa, một sư gia cộng thêm ba nha dịch.

Mấy người không biết tại sao, nhưng lão phu nhân đã lên tiếng, bọn họ cứ làm theo là được.

Nên dọn cũng đã dọn tới, Tiền thị lại nói: "Các ngươi đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi.

Một bàn đồ ăn lớn như vậy, các ngươi không ăn chẳng phải là lãng phí sao?"

Mấy người nhìn đồ ăn phong phú nuốt nước miếng, lại nhìn lão phu nhân.

Chỉ cảm thấy lão phu nhân rất thân thiết, giống như mấy vị đại thẩm trong thôn.

"Sao vậy, còn muốn ta và con ta ba thỉnh bốn mời sao? Ngồi, ngồi xuống đi.

Còn đứng nữa đồ ăn sẽ lạnh mất."

Lúc này mấy người mới ngại ngùng ngồi vào bàn.