Nói đến Liễu tổ phụ, Tiền thị lại không nhịn được nước mắt.
Vong phu của bà liều mạng cũng vì ngày này.
Bây giờ nhi tử đã thành tài, cao trung tiến sĩ lại làm quan, nhưng ông ấy lại không thể tận mắt nhìn thấy.
"Nãi nãi, người đừng khó chịu.
Nếu tổ phụ dưới suối vàng biết chuyện nhất định sẽ cảm thấy vui mừng cho cha.
Bây giờ người đau lòng như vậy không phải cũng khiến tổ phụ khó chịu theo sao?" Liễu Nha Nhi dựa vào vai Tiền thị, nhẹ giọng an ủi.
"Không khó chịu, không khó chịu! Nên vui vẻ mới phải! Nha Nhi có mệt không? Nếu mệt thì dựa vào người nãi nãi ngủ một lát, chúng ta lên đường chậm một chút cũng được."
Liễu Nha Nhi ngồi dậy, lắc đầu nói: "Không mệt, chỉ cần nghỉ một lát là được rồi.
Chúng ta đi thôi, nói không chừng đi nhanh một chút có thể tìm được thôn làng nào đó trước khi trời tối."
Dập lửa xong, mọi người lại lên xe rời đi.
Mây mù trên mặt Liễu Đông Thanh cũng tan ra như nhìn thấy ánh sáng, thầm nghĩ hóa ra hắn giống tổ phụ nhà mình.
Chỉ tiếc, hắn chưa bao giờ gặp tổ phụ.
Lại đi thêm một tháng về phía nam, mọi người đã cảm nhận rõ ràng được hoàn cảnh địa lý và khí hậu khác biệt của hai miền nam bắc.
Cũng may chưa xuất hiện khí hậu cực đoan nào, mọi người cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
"Nha Nhi, bây giờ đã tháng mười rồi nhưng ở đây vẫn còn nóng như vậy, không khác gì mùa hè.
Còn mấy người ở đây dường như đều không quá cao, màu da cũng đen hơn chúng ta rất nhiều.
Còn có mấy lời ông lão vừa rồi nói chuyện, ta không hiểu chút nào cả."Liễu Đông Thanh tò mò, tập trung đặt câu hỏi.
Nói đến tiếng Quảng Tây, trong đầu nàng lại hiện ra một câu: Biểu ca, ta tới đây.
Liễu Nha Nhi đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy tiếng tưởng Tần Mộc đã mua đồ xong quay lại, còn nghĩ thầm sao lại nhanh như vậy.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy ca ca nàng ở đây.
Bị Liễu Đông Thanh đánh thức, liễu Nha Nhi cũng bắt đầu đau đầu.
Đám người bọn họ không hiểu được tiếng người ở đây.
Nếu ở đây nói tiếng Anh nàng còn có thể nói được mấy câu.
Nhưng tiếng Quảng Tây nàng nghe hiểu được không nhiều lắm
Tần Mộc đi theo một tiêu sư vào thành tiếp viện, người còn lại chờ trong xe ngựa ngoài thành.
Liễu Đông Thanh nhảy xuống xe ngựa, bĩu môi, thầm nghĩ Tần Mộc chỉ mới đi được nửa khắc sao lại thành đi lâu rồi? Thấy nàng nóng vội như vậy, chẳng lẽ giống như trong sách nói một ngày không gặp như cách ba thu sao?
Đi suốt ba tháng mười ba ngày, người Liễu gia cuối cùng cũng tới được Lĩnh Nam.
"Mầm nhi, muội cười gì vậy?" Liễu Đông Thanh khó hiểu, hắn chưa nói gì cũng không làm cái gì, sao Nha Nhi lại đổ nhiên bật cười.
Liễu Đông Thanh chán nản, bò lên xe ngựa của Liễu Nha Nhi muốn nói chuyện giải sầu với nàng.
Lại hỏi thăm khoảng cách đến thành Sài Tang, còn cần đi thêm bảy ngày.
Liễu Nha Nhi bị quấy nhiễu cũng không tức giận, giải thích cho ca ca nàng: "Nơi đây ở cực nam, khí hậu ấm áp thời gian mặt trời mọc lại nhiều, màu da đương nhiên sẽ đen hơn chúng ta.
Không nói đến nơi này cách nhà chúng ta nghìn dặm, chỉ trong Thuận An thôi cũng có những trấn nhỏ giọng nói khác biệt với chúng ta."
Từ đây đến thành Sài Tang chỉ mất bảy ngày, lần này cũng không mua quá nhiều đồ.
Hai túi lương khô, một giỏ giới lan cùng mấy món rau khô và hai cân thịt.
Không thể không nói, dung mạo của ca ca nàng đúng là rất tuấn tú.
Ở đây nhiệt độ ca, không dám mua nhiều thịt, bằng không chỉ để mấy canh giờ sẽ hư mất.
Hai cân thịt đã đủ cho bữa tối.
Liễu Nha Nhi chỉnh lại tóc, che giấu lúng túng trên mặt mình: "Không, không có gì cả! Đúng rồi, ca ca đi nhìn xem sao Tần Mộc còn chưa quay lại, đã đi một lúc lâu rồi, tránh để xảy ra chuyện."
Cũng may Liễu Nha Nhi không biết suy nghĩ trong lòng ca ca nàng, nếu biết chắc chắn sẽ đá hắn một cái.
Tiểu binh canh cửa thành thấy mấy người đi vào, lúc biết nam nhân trung niên mặc áo dài bình thường kia là Huyện thái gia mới tới nhận chức của bọn họ đã vội vàng đi dẫn đường.
Nàng nhớ rõ lúc trước khi nàng mới xuyên qua, Tiểu Vương Trang có thể gọi là vô cùng nghèo khổ.
Nhưng khoảng cách từ Tiểu Vương Trang đến huyện Hoài Dương chỉ có mấy dặm, tuy nói không phồn hoa nhưng cũng là một huyện thành có quy mô.
Trên mặt tiểu binh lại dâng lên ánh sáng hy vọng.
Sau bảy ngày, hai chiếc xe ngựa đi tới huyện Sài Tang.
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu cảm thán, xem ra gánh nặng của cha nàng rất lớn.
Về phần giới lan, là đồ ăn khô có thể giữ được mấy ngày, không dễ bị hư.
Tần Mộc cảm thấy không tệ, dứt khoát mua một giỏ để ăn với lương khô bảy ngày cũng đủ rồi.
Sài Tang bọ họ đã hơn nửa năm không có tri huyện.
Huyện thừa đại nhân năng lực lại không đủ, bá tảng nghèo khổ không nói nhưng ngay cả người trong thành cũng rời đi hơn một nửa.
Nếu triều đình còn không phái người tới đây, chỉ sợ không bao lâu nữa thành Sài Tang sẽ biến thành huyện trống.
Chỉ là không biết vị tri huyện đại nhân này có thể kiên trì bao lâu.
Nửa năm hay là ba tháng? Cũng có thể là...
Đưa người tới nha môn, Liễu Nha Nhi đỡ Tiền thị trên xe ngựa xuống xe.
Lúc này tiểu binh thủ thành kia mới biết tri huyện mới nhận chức lại dìu dắt già trẻ tới đây nhận chức.
Như vậy có phải có nghĩa ri huyện đại nhân sẽ ở lại Sài Tang?
Vừa đến cửa thành, lòng Liễu Nha Nhi đã lạnh một nửa.
Lại không biết người vừa xuống xe ngựa sau khi nhìn thấy nha môn huyện nha, biểu tình trên mặt lại đúng lúc tương phản với hắn.
Nha môn huyện phủ không có chút uy nghiêm, hiện ra dáng vẻ tàn tạ, tiêu điều.
Sơn đỏ trên cửa chính đã bóc ra chỉ dính lại chút dấu vết, cánh cửa bên trái còn không biết mất đi đâu.
Trong lòng Liễu Nha Nhi lạnh hoàn toàn.
Nhưng huyện thành Sài Tang trước mắt không nói có thể so với huyện Hoài Dương nhưng so với trấn trên cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đến huyện thành còn nghèo túng, tiêu điều như vậy cũng có thể tưởng tượng ra thôn trang bên dưới nghèo khổ đến mức nào.