Tuy nói lúc trước an ủi cha Liễu, nói Túy Tiên Lâu không dám đánh chủ ý lên nhà nàng.
Nhưng đó nàng cũng chỉ nói để an ủi cha Liễu mà thôi, ai biết sau lưng chủ nhân Túy Tiên Lâu rốt cuộc có thế lực lớn như thế nào, có thèm để bọn họ vào mắt hay không.
Vì đảm bảo an toàn, nước tương đã cân xong chỉ để chưởng quầy mang một bình về Bách Vị Lâu.
Còn lại, thừa dịp đêm tối để lão chưởng quầy trở đi.
Mùng tám.
Trong sân Liễu gia chen chúc đầy người nhưng lại không có ai đứng nói chuyện, tất cả đều giúp đỡ làm việc.
Tức phụ bà tử phụ trách hái rau, từng bó rau xếp thành ngọn núi nhỏ.
Nam nhân chia mấy người, có người bổ củi, có người xếp ghế có người giúp đi đón người.
Ngay cả bọn nhỏ cũng vây quanh chậu gỗ lớn rửa chén đũa.
Hôm nay Liễu gia chỉ có người trong Tiểu Vương Trang, nhà Liễu thị và nhà Đại Tiền thị.
Đúng như lời Liễu Nha Nhi đã nói, chuyện cha Liễu đã truyền ra, tin tức hôm nay làm tiệc rượu cũng đã truyền khắp, đến lúc đó nhất định sẽ có không ít người không mời tự đến.
Tỷ như muốn nhân cơ hội lôi kéo làm quen với Liễu gia, tỷ như bạn cùng trường ngày xưa với cha Liễu.
"Tới tới tới, Liễu tướng công, không đúng, sau này phải gọi ngươi là Liễu lão gia.
Liễu lão gia, ta kính ngươi một ly!"
"Liễu lão gia, nghe nói trưởng tử của ngài năm nay đã mười ba, còn chưa đính hôn.
Thứ nữ trong nhà ta cũng vừa mười hai..."
Trước khi khai tiệc, Tiền thị để cha Liễu đốt một dây pháo dài.
"Liễu huynh, tại hạ là Triệu Lễ An ở huyện học, đã nghe tài danh của Liễu huynh từ lâu, hôm nay đặc biệt tới đây bái kiến, thuận tiện uống một ly rượu mùng." Triệu Lễ An nói xong, cũng không đợi cha Liễu đáp lại, ngẩng đầu nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Vì thế, Tiền thị còn lên trấn trên nhờ đồ tể làm một con heo, giết xong đưa tới đây.
Liễu Nha Nhi:
Hôm nay là ngày đại hỷ, người ta đã tới mời rượu mừng, mình có thể không cho được sao?
"Ha ha ha ha, Hồ viên ngoại đúng là tính toán rất tốt.
Nói đến khuê nữ, ta biết trong nhà Liễu lão gia cũng có một nữ nhi, trùng hợp lại cùng tuổi với khuyển tử nhà ta."
Đúng lúc bán nước tương được mười lượng sáu trăm năm mươi văn, hôm nay cũng khó có khi hào phóng một lần.
Trên bàn tiệc thịt thà đầy đủ, rượu cũng không thiếu."
Cho nên đến cuối cùng, mặc kệ đồ ăn hay những thứ khác, Tiền thị đều chia làm ba bàn.
Hôm nay bà đang vui chỉ cần có người đến, chỉ cần ngồi xuống uống rượu là được.
Cha Liễu uống rượu, xấu hổ nói: "Tam ca, ngươi vẫn nên gọi ta là A Hiền hoặc Liễu tướng công đi, nói như vậy ta cảm thấy không được tự nhiên." Trương Toàn cũng tới xem náo nhiệt, nâng chén lên: "Có gì mà không được tự nhiên? Chờ sau này ngươi làm quan, chúng ta còn phải gọi ngươi là đại nhân đó!"
Ăn cơm xong giải tán.
Nam nhân uống đến mặt đỏ tai hồng, đi đường ngã trái ngã phải.
Pháo vang, tiệc rượu chính thức bắt đầu!
Nhóm bà nương đỡ phu quân nhà nhà mình về nhà, lại quay lại giúp Liễu gia thu dọn chén đũa.
Cha Liễu:????
Mấy thứ này là gì!
Liễu thị đặt hạt dưa trong tay xuống, tủi thân nói: "Con là người như thế nào nương còn không biết sao? Lúc chưa phân nhà ta và nàng ta có đầy chuyện lông gà vỏ tỏi nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cũng không phải thù hận to lớn gì.
Bây giờ đã phân nhà, mỗi năm những chuyện cần hiếu thuận với trưởng bối đều không thiếu, trừ cái này ra lại không lui tới với bọn họ, con không thèm bày sắc mặt với nàng ta.
Con chỉ cảm thấy thống khoái mà thôi.
Để bọn họ trước đây mắt chó không biết nhìn người, chuyên khi dễ người thành thật."
Liễu thị cắn hạt dưa, cười nói: "Lần này thi hương, cũng chỉ có một mình A Hiền chúng ta trúng cử.
Chuyện này không cần con nói Hồ Lão Tam cũng chủ động khoe ra.
Người không nhìn thấy sắc mặt đen sì của đại tẩu lúc đó đâu."
"Mấy ngày hôm trước Nha Nhi bán nước tương, ta cũng không gạt ngươi, tổng cộng bán được một ngàn lượng.
Tiền đệ đệ ngươi tới phủ thành đã đủ rồi, năm mươi lượng này ngươi mang về đi, nhanh chóng xây một can nhà.
Tức phụ Tần Ngũ đi như thế nào, ngươi cũng biết? Ngươi ở trong nhà cũ đó đêm nào tim ta cũng muốn rơi ra ngoài, ta chỉ ước bây giờ người lập tức trở về làm nhà mới."
"Nương, người không biết đâu, cha mẹ chồng kia biết A Hiền thi trúng cử nhân, mặt đều đen như đáy nồi." Đợi người tan đi hết, Liễu thị mới nói đến việc nhà mình với Tiền thị.
"Tuy nói trước kia các ngươi có khoảng cách, nhưng bây giờ các ngươi đã phân nhà, không có chuyện gì cũng không đến mức châm chọc mỉa mai người ta.
Tránh truyền ra tiếng xấu, nói ngươi keo kiệt, không rõ phải trái." Tiền thị lo lắng cho thanh danh của nữ nhi, dù sao Doa Nhi cũng chưa định thân.
Cha Liễu cũng không biết bị đám người kia rót bao nhiêu rượu, say rượu nằm trên giường ngủ một giấc.
"Ngươi đó!" Tiền thị khẽ chọc ngón trỏ lên trán Liễu thị.
Nhìn như trách cứ nhưng trong giọng nói lại ngập tràn yêu thương.
"Những học trò đó cũng thật hào phóng, tổng cộng lễ tặng có tám mươi bảy lượng.
Mấy hương thân kia một người tặng một trăm lượng.
Đây là năm mươi lượng, ngươi cầm trước đi xây một căn nhà.
Nhiều thêm mấy gian, hai năm nữa đã rước Hạ Mai vào nhà, đến lúc đó sinh con cũng thoải mái hơn." Số tiền còn lại, Tiền thị bỏ hết vào hộp gỗ nhỏ.
Liễu thị lại đẩy tiền lên trên bàn, nói: "Không phải A Hiền muốn tới phủ học đọc sách sao? Phủ thành đương nhiều phải tiêu nhiều hơn Hoài Dương, người giữ lại để A Hiền mang tới phủ thành đi."
"Ca ca nhà mẹ đẻ của người cháu dâu kia thi không trúng sao?" Tiền thị vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Tuy nói hôm nay người trong thôn tặng lễ vật cũng không nhận, nhưng bên ngoài tới uống rượu mừng bà đều thu.
Nhớ tới nương của Tần Mộc, trong lòng Tiền thị vẫn còn sợ hãi.
Thông gia chỉ cho nữ nhi mái nhà đã nhiều năm không tu sửa, hơn hai mươi năm không có người ở.
Nói không không chừng ngày nào đó gió thổi qua cũng có thể đổ sập xuống.