"Trước kia chuyện lớn, bà ta còn cho con chút thể diện.
Năm nay nhà mẹ đẻ của con dâu lão đại có ca ca ruột tới phủ thành chuẩn bị thi hương, cha mẹ chồng con lời trong lời ngoài đều nịnh bợ cháu dâu kia.
Lái dám lấy gà người cho con đi giết cho cháu dâu kia ăn.
Phi.
Tú tài thì có gì mà ghê gớm, người hai bảy hai tám tuổi mới đậu tú tài vậy có gì tốt mà khoe.
A Hiền nhà ta mười mấy tuổi đã có thể thi được tú tài rồi."Nói đến đệ đệ, vẻ mặt Liễu thị lại ngập tràn tự hào.
"Sao không nhìn thấy A Hiền đâu?" Lúc trước nổi nóng đúng là không nhớ hỏi.
Lúc này Tiền thị mới nhỏ giọng nói: "Đệ đệ ngươi cũng tới phủ thành tham gì thi hương, hôm qua vừa mới đi."
"Thật sao?" Liễu thị không tự giác cất cao giọng.
"Ngươi nói nhỏ một chút! Đã sắp làm bà bà người ta rồi, còn la lớn kích động như vậy."
Tiền thị hạ thấp giọng: "Đệ đệ ngươi đi thi thử, chuyện này cũng không nói ra bên ngoài.
Tránh cho đến lúc đó mọi người chú ý, nếu thi không trúng cũng không sao chỉ không vui một chút là được.
Trước tiên không nói đến chuyện này nữa, sao ngươi lại khóc chạy về nhà? Cha mẹ chồng ngươi bất công như vậy con rể không nói gì sao?"
Lúc này Liễu thị mới nhớ tới tại sao mình lại đến đây, tức giận nói: "Con không muốn sống cuộc sống này nữa, con đã nói với lão tứ, một là phân nhà hai là hòa ly.
Từ gia hắn không nhận con làm con dâu, không nhận con cái của con là cháu vậy con cũng không cẩn ở Từ gia hắn chịu khổ nữa." "Vậy con rể nói như thế nào?"
"Lần này Lão Tứ cũng không chịu được, nói chuyện phân nhà với bọn họ.
Cha mẹ chồng kia lại có ý sợ chúng ta dính ánh sáng của nhà mẹ đẻ cháu dâu cũng không nói không đồng ý, chỉ nói lý.
Gì mà cha mẹ đều đang khỏe mạnh không phân nhà, nói con và lão Tứ bất hiếu không quan tâm đến Từ gia có ở lại cũng vô dụng.
Còn nói nếu chúng ta khăng khăng muốn phân nhà sẽ chia nhà cũ cho chúng ta cũng hông không cho một đồng.
Nương, ngươi nghe xem bọn họ có còn nói tiếng người hay không? Bao nhiêu năm, lão tứ chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến lò gạch làm, đưa hết cho bà bà ta không thiếu một đồng.
Già trẻ lớn bé cả nhà ham ăn biếng làm, bà bà ngầm lấy hết cho bọn họ.
Bây giờ chia nhà chỉ cho chúng ta một mái nhà sắp sập, bọn họ sao có thể làm được."
Tiền thị mặc kệ nữ nhi từ chối, mạnh mẽ nhét vào tay nàng ấy: "Bây giờ các ngươi đã phân nhà, nhà chồng các ngươi lại không cho các ngươi một đồng.
Trước mắt cần dùng đến tiền, ngươi cứ cầm tiền trước khi nào có lại trả cho ta là được."
"Nương - " hốc mắt Liễu thị đỏ lên sắp khóc.
Tiền thị lấy một trăm cân thóc lai lấy năm lượng bạc trong tráo ra đưa cho Liễu thị: "Trong nhà tổng cộng có mười bảy lượng, cho đệ đệ ngươi mười lượng tới phủ thành.
Năm lượng này ngươi cầm trước đi, còn hai lượng ta giữ lại dùng khi khẩn cấp."
Tiền thị lại gọi Liễu Nha Nhi cùng bắt hai con gà mái, dùng vải vụn buộc hân và cánh gà lại, treo lên sọt thóc: "Gà mái vừa bắt đầu đẻ, một ngày một quả trứng.
Hai con gà này ngươi mang về một con giữ lại đẻ trứng, một con giết thịt hầm canh cho Dao Nhi tẩm bổ."
Liễu thị cắn răng, hung tợn nói: "Phân, cần phải phân! Bằng không về sau không chỉ bị một nhà lớn bé kia hút máu.
Bây giờ chúng ta không có gì cả, nhưng chỉ cần chúng ta cần cù chăm chỉ, ngày tháng sau này nhất định có thể tốt lên.
Lão tứ đã cùng thôn trưởng vào huyện lập hộ, An Nhi cũng đã thu dọn đồ đạc.
Con trở về, mượn một bao lương thực của nương trước."
"Được, nương con biết rồi!Đây mới là nhà của con!"
Thông gia này thật sự không phải là người.
Lấy phu thê nữ nhi làm trâu làm ngựa còn không cho ngựa ăn cỏ, thật đúng là đáng hận.
Tiền thị híp mắt lại: "Được rồi, đã bao lớn rồi còn khóc.
Ngươi đó, không cần khách khí với nương.
Bao ngươi nhận ngươi cứ nhận, ta là nương của ngươi mang thai mười tháng mới sinh ra được, ta không ngóng trông ngươi tốt còn mong ai tốt?"
"Phân cũng tốt, chỉ cần ngươi và con rể một lòng, cuộc sống sau này nhất định có thể tốt lên.
Nhưng căn nhà kia còn có thể ở được hay không?" "Ở không được cũng phải được, con không muốn nhìn thấy vẻ mặt bọn họ thêm một ngày nào nữa.
Chờ Lão Tử trong huyện trở về, nhưng nơi lọt gió lấy rơm rạ che kín lại.
Chờ ổn định lại sẽ nghĩ tới chuyện xây nhà.
May mắn tuổi Hạ Mai còn nhỏ, cũng cho chúng ta mấy năm tranh thủ." Tiền thị lo lắng há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì, đứng dậy đi lấy lương thực.
"Vậy ngươi tính thế nào?"
"Đúng vậy, đại cô, người cầm tiền trước đi! Chờ cháu bán nước tương, đến lúc đó sẽ đưa tiền cho đại cô xây nhà." Liễu Nha Nhi cũng khuyên.
Hai mắt Liễu thị đau xót, thầm nghĩ đây mới là cha mẹ, sợ con cái ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Ngay cả cháu gái cũng lo lắng cho nàng.
Ngẫm lại cha mẹ chồng kia... ai! Lại nghĩ đến bây giờ nồi chén gáo bồn cái gì cũng cần tiền.
Chờ sau này có tiền cho nương nhiều một chút là được.
Đó là miếng thịt trên người bà cắt ra, không nói khi còn ở nhà được nuông chiều nhưng ít nhất cũng chưa từng phải chịu một chút tủi nhục.
Nhưng gả chồng thành con dâu nhà người ta lại phải chịu đau khổ đến mức này.
"Nương người làm gì vậy? Tiền này con không cần, chờ sửa lại nhà cũ, lão tứ sẽ tới lò gạch làm công.
Tiền này người cứ giữ lại đi."
Cũng không biết sau này Nha Nhi nhà mình có gặp may hay không, gả cho người trong sạch có cha mẹ chồng hiền lành phân rõ phải trái.
"Được rồi, nhanh về nhà đi.
Đừng để Dao Nhi và An Nhi chờ lâu.
Có chuyện gì nhờ người chuyển lời tới đây, có hiểu không?"
Liễu thị khiêng đòn gánh rời khỏi Tiểu Vương Trang, Tiền thị nhìn bóng dáng khuê nữ trộm lau nước mắt.