Hắn hận, hận quan viên hủ bại, hận cái gọi là quan trường.
Tất cả khát vọng của hắn ở khoảnh khắc đó đều tạn thành mảnh vụn, hắn đột nhiên cảm thấy khoa cử cũng không còn ý nghĩa gì cả.
Nhưng Nha Nhi nói đúng, bá tánh cần một vị quan tốt.
Tham quan gian thần chặn giữa đường lại càng cần có một vị quan tốt thanh liêm.
Có lẽ, hắn thật sự nên tham gia kỳ thi mùa thu.
Không nói vì thương xót cho thiên hạ vậy ít nhất cũng vì mẫu thân vì nhi nữ, hắn cũng phải khiến mình trở nên cường đại.
Ít nhất, có thể bảo vệ bọn họ!
"Sàn sạt-".
Ngoài sân tiếng cây bách bị gió đêm thổi rung lên sàn sạt, đèn dầu trên bàn cũng bị thổi cho đong đưa nhảy nhót.
Cha Liễu đứng dậy đóng kín cửa sổ, lại rút quyển sách trên kệ sách dựa tường.
Quyển sách đó hắn không biết mình đã xem qua bao nhiêu lần, bìa sách đã hơi cong lên.
Mở sách ra, văn chưởng bên trong hắn đã sớm ghi tạc trong lòng, đọc không nghỉ.
Hắn không nhịn được để tay lên ngực tự hỏi nếu hắn thật sự tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, có thể thi đậu được không? Nếu thi không đậu, Nha Nhi nhất định sẽ rất thất vọng.
"Nãi nãi, gà năm nay người chọn tốt quá, chỉ có ba con gà trống còn lại đều là gà mái.
Chờ đến lúc đó đẻ trứng vậy một ngày cũng có thể nhặt được mười mấy quả."
Cường tráng?
"A - nhưng bây giờ còn rất sớm, vẫn còn sương sớm giày vớ đều ướt hết."
Tiền thị nhìn bầy gà, cũng cười nói: "Chờ đẻ trứng, đến lúc đó mỗi ngày đều nấu trứng gà cho các ngươi ăn.
Ăn trứng gà lớn lên đều cường tráng!"
"Nãi nãi, cha đâu rồi?" Liễu Nha Nhi vặn vẹo cái eo người, tự mình đi lại giếng múc nước.
Dầu hạt cải trộn chung với một ít mỡ heo chờ đến khi trong nồi có khói trắng, bỏ gừng và tỏi xào cho thơm mới bỏ dương xỉ đã phơi vào.
Đêm, khuya dần.
Liễu Nha Nhi cũng không cần làm tráng sĩ đâu!
Tiền thị ném lá cải xuống đất, trả lời: "Cha người vào huyện, cũng không nói với ta đi làm gì chỉ nói vào huyện một chuyến mà thôi."
Cả thôn đều đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có trong căn phòng nhỏ dưới chân núi ở Tiểu Vương Trang vẫn còn sáng đèn.
Gà con không nhìn ra được trống mái, chờ đến khi lớn hơn một chút lại chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.
Hạ Mai vừa ăn cơm sáng xong đã tới đây tìm người, hỏi Liễu Nha Nhi có tới chỗ Ngô nương tử học thêu thùa hay không.
Liễu Nha Nhi lau khô mặt, mở cửa lồng gà cho gà ra ăn lá cải.
Chờ đến khi lúa mạch và cây cải dầu đều đã thu hoạch xong, lúc cũng chỉ mới trổ bông, ngoài ruộng không có việc gì làm đúng là rất rảnh rỗi.
Cơm sáng là cháo trắng, lại xào thêm một đĩa dương xỉ đã phơi đầu xuân.
Hương vị kia thơm ngon lại giòn giòn ngon miệng, ăn với cơm là hợp nhất.
"Thẩm, người đang thêu cả hai mặt sao?" Liễu Nha Nhi bất ngờ nhìn thấy đồ thêu trong tay Ngô nương tử, thật sự là kiểu thêu hai mặt Tô Châu.
Lúc trước chỉ biết tay nghề thêu thùa của Ngô nương tử rất tốt nhưng không nghĩ tới nàng ấy còn biết thêu hai mặt.
Hạ Mai học theo lời dạy của Ngô nương tử, từng đường kim mũi chỉ xuyên qua xuyên lại tấm vải.
Liễu Nha Nhi đỡ má, ngồi một bên nghe các nàng nói chuyện.
"Như vậy còn không phải là rất lợi hai sao? Không phải ai cũng có thể thêu hai mặt, không chỉ cần chú ý cách dùng kim còn cần phải kiên nhẫn.
Như cháu sẽ không học được."
Liễu Đông Thanh cũng gọi Tần Mộc và Ngô Siêu lên núi, hắn muốn nhìn một chút xem Tần Mộc đi theo lão thợ săn một tháng đã học được bản lĩnh gì.
Trả khăn lại cho Ngô nương tử, lại nói tiếp: "Thẩm có nghĩ tới thêu quạt tròn, bình phong phong hoặc vật trang trí hay không? Tuy tốn nhiều công sức nhưng nhất định dễ bán hơn khăn rất nhiều.
Chuẩn bị vào hè, nếu thêu quạt tròn các phu nhân, tiểu thư trong thành chắc chắn sẽ rất thích.
Thứ này lấy ra không cần cố ý khoe khoang cũng có thể khiến người khác chú ý tới."
Tuy Liễu Nha Nhi không hứng thú với chuyện thêu thùa nhưng lại rất thích những chuyện xưa ở Giang Nam Ngô nương tử hay kể.
Lấy rổ thêu trong phòng ra cùng Hạ Mai tới nhà Ngô nương tử.
"Hắc hắc.
Thường thôi thường thôi, cũng không đặc biệt thông minh! Tuy ta không thể thêu trực tiếp nhưng lại có thể vẽ được mấy cái hoa văn.
Nếu không đến lúc đó để ta vẻ cho Ngô thẩm mấy tấm được không?
Vui mừng qua đi, Ngô nương tử lại bắt đầu buồn phiền: "Cũng không biết thêu phường nhưng có sư phó chuyên vẽ hoa văn hay không? Đến lúc đó mua một ít hoa văn."
"Ai, sao ta không nghĩ tới chứ? Vẫn là Nha Nhi thông minh nhất!" Ngô nương tử không nhịn được vui vẻ nhéo khuôn mặt nhỏ của Liễu Nha Nhi.
Trong túp lều dù có là ban ngày cũng rất tối, mỗi ngày Ngô nương tử đều dọn đồ ra cửa, dựa theo ánh sáng bên ngoài để thêu đồ.
"Nha Nhi chúng ta đúng là hiểu biết rất nhiều.
Thêu hai mặt chú ý nhất là cách dùng kim và kiên nhẫn, đặc biệt tốn thời gian.
Nếu không phải muốn bán thêm chút bạc xây một căn nhà tốt hơn, ta cũng không phải thêu cái này.
Công sức làm một phần thêu hai mặt bằng ta thêu được vải thêu phẩm bình thường rồi.
Cũng không biết ở Hoài Dương này có thể bán giá cao được hay không?" Ngô nương tử nói xong khẽ thở dài, cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại như vậy, cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể xây được một căn nhà.
"Thẩm, có thể cho cháu nhìn khăn tay này một chút được không?"
Liễu Nha Nhi cẩn thận nâng tấm khăn kia lên, mẫu đơn phía trên sinh động như thật dường như có thể ngửi được hương hoa mẫu đơn thoảng qua.
Nàng thêu thùa đúng chỉ làm cay mắt, hoa văn đơn giản cũng có thể xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Không làm được gì còn lãng phí tấm vải.
Ngô nương tử cười khẽ, phảng phất khí chất dịu dàng đặc biệt của nữ tử Giang Nam: "Nha Nhi cũng có rất bản lĩnh, kiến thức rộng rãi có thể nhận biết được đây là thêu hai mặt.
Còn nữa Nha Nhi chỉ cần mở miệng sẽ dỗ người khác vui vẻ.
Cái này có gì gọi là bản lĩnh chứ, ở Giang Nam chúng ta nữ tử thêu hai mặt là chuyện nữ tử được học từ nhỏ.
Bây giờ nghe Nha Nhi nói như vậy lại thành rất lợi hại rồi."
"Đúng vậy, cháu đã từng nhìn thấy trong sách.
Thẩm thật lợi hại có thể thêu tốt đến mức này."
Ngô nương tử nghe Liễu Nha Nhi nói tới hai mặt thêu, cũng kinh ngạc không thôi.
Dừng kim lại hỏi: "Nha Nhi còn biết cách nhận biết thêu hai mặt sao?"
"Vậy thì tốt quá! Sau này cũng không biết tiểu tử nhà ai có phúc lấy được Nha Nhi chúng ta!"