Chưởng quầy kinh ngạc, chẳng lẽ toàn bộ Liễu gia đều do tiểu nha đầu này làm chủ? Hắn tốn sức chín trâu hai hổ mới nghe ngóng được mấy thứ kia từ Liễu gia, lại không biết chuyện làm ăn đều do tiểu nha đầu nói chuyện.
Nghe giọng nàng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh lại có trật tự, nghĩ lại đúng là có khả năng này.
"Vậy Liễu cô nương có muốn nói chuyện làm ăn với tại hạ hay không?" Chưởng quầy cũng là người có được dãn được, trên mặt mang theo nụ cười dò hỏi Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi cũng không sợ, bày ra dáng vẻ như người lớn: "Ta đúng là muốn nói chuyện với chưởng quầy nhưng nước tương và dầu hạt cải cũng chỉ có một chút, ta đã bán tất cả cho Bách Vị Lâu, thật sự không còn cách nào."
Chưởng quầy vừa rồi còn cười vui vẻ, lập tức lạnh mặt: "A, tiểu cô nương không thành thật."
Trong lòng "Phi" một tiếng, thầm nghĩ người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Chưởng quầy đúng là nói oan cho ta! Cuối mùa xuân năm trước ta mang một giỏ nấm đến Túy Tiên Lâu ngài trước.
Nhưng tiểu nhị các ngài mắng chúng ta là ăn mày không nói còn dẫm nát giỏ nấm của ta, còn tuyên bố muốn đánh ta! Sau đó biểu thúc ta làm ăn buôn bán mang dầu hạt cải và nước tương từ Giang Nam về.
Ta lại không không dám mang đến chỗ ngài, ta sợ tiểu nhị kia sẽ đánh chúng ta còn đập bể bình.
Đó dù sao cũng là đồ biểu thúc ta trăm cay ngàn đắng khó khăn lắm mới mang từ Giang Nam về được."
"Ngươi nói nước tương và dầu hạt cải đều xuất phát từ Giang Nam sao?" Chưởng quầy bán tín bán nghi.
Liễu Nha Nhi nghiêm túc gật đầu, nói: "Còn không phải sao? Vốn dĩ là đồ ăn mới mẻ, biểu thúc ta nhớ thương nãi nãi đi ngàn dặm đường từ Giang Nam về, tổng cộng cũng chỉ có một bình.
Nếu không phải ca ca ta không có tiền nhập học, chúng ta nhất định sẽ không bán ra ngoài.
Đó chính là tâm ý của biểu thúc ta."
Tuy lời Liễu Nha Nhi nói cực kỳ thành khẩn, nhưng chưởng quầy vẫn là nửa tin nửa ngờ.
"Vậy tại hạ cáo từ trước!" Chưởng quầy phất áo choàng, nhanh chóng rời khỏi Liễu gia.
Liễu Nha Nhi cũng không biết chưởng quầy này có tin là thật hay không, nhưng nàng từng ước định với Bách Vị Lâu, nước tương và dầu hạt cải không thể bán cho người khác.
"Vậy cảm tạ Liễu cô nương! Sau này nếu có nguyên liệu nấu ăn gì mới mẻ, ngươi chỉ cần mang đến Túy Tiên Lâu chúng ta, ta nhất định sẽ mua giá cao, thế nào?
Liễu Nha Nhi vỗ ngực, nghĩ thầm cuối cùng cũng gạt được.
Nếu đối phương dùng sức mạnh, Liễu gia nàng không có cách nào chống lại được."Nha Nhi, cứ như vậy đã qua được rồi sao? Ta cảm thấy tim đập thình thịch, hắn có thể quay về tìm người hỏi thăm mấy lời khách sáo vừa rồi hay không?" Tiền thị chưa từng gặp phải tình huống này, cho dù người đã đi rồi nhưng trong lòng vẫn không tránh được hoảng hốt.
Nha đầu này nói rất đúng, có tiền không kiếm chính là kẻ ngốc.
Nàng và Bách Vị Lâu không thân chẳng quen, không có lý nào lại che giấu không muốn buôn bán với Túy Tiên Lâu.
Đều do tiểu nhị đáng chết kia, không có mắt nhìn, vịt tới tay còn dâng cho người khác.
Hắn quay về không thu thập một trận là không được.
Cũng không biết cha Liễu cùng thôn trưởng nói như thế nào, không đến một khắc, thôn trưởng đã cầm la gõ mạnh tập hợp toàn bộ người dân trong thôn.
Liễu Nha Nhi lại nói: "Chuyện làm ăn buôn bán có ai ngại kiếm được nhiều tiền? Túy Tiên Lâu là đệ nhất tửu lầu ở Hoài Dương chúng ta, giá cả mua vào đương nhiên sẽ cao hơn người khác.
Ta cũng muốn làm ăn với ngài, bằng không năm trước sao có thể đến Túy Tiên Lâu của ngài trước cơ chứ? Chỉ tiếc..."
"Cha, con thấy người vẫn nên tìm thôn trưởng gia gia, chào hỏi với ngài ấy để người trong thôn bịt kín miệng.
Nếu truyền ra chút tiếng gió, có lẽ chúng ta đều không thể đắc tội nổi."
Liễu Nha Nhi biết sau lưng Túy Tiên Lâu có người chống lưng, nhà nàng bình dân không đắc tội nổi, liền nói: "Tương lai còn dài, chưởng quầy không cần tức giận.
Biểu thúc ta ngắn thì một hai năm sẽ trở về hoặc nhờ người mang một chút đồ mới mẻ về.
Đến lúc đó nếu Túy Tiên Lâu muốn, tất nhiên ta sẽ đưa đến Túy Tiên Lâu ngài trước."
Chỉ tiếc cái gì, Liễu Nha Nhi chưa nói.
Chưởng quầy Túy Tiên Lâu đã tức đến mức nắm chặt tay.
Nguy hiểm thật!
Chờ đến khi người trong thôn tập trung lại hết, thôn trưởng mới hắng giọng nói: "Trước đó trong thôn có người tớ hỏi thăm chuyện dầu hạt cải.
Nhưng dầu hạt cải này Liễu tướng công sớm đã thương lượng với người khác cũng đã ký công văn, sau này thống nhất bán cho người đó.
Bây giờ đã có tiếng gió lộ ra, còn có người tới hỏi thăm bị Liễu tướng công nói qua loa bỏ qua.
Sau này chỉ cần người ngoài vào thôn phải nói rõ là người thân nhà ai, bằng không không cho vào thôn.
Cũng mặc kệ ai hỏi thăm thế nào, các ngươi đều phải coi như không biết gì.
Nếu lộ ra ngoài một chút tin tức, hoặc sau này trộm bán dầu hạt cải cho người khác, đó chính là vi phạm vào khế ước, đồng nghĩa với việc lên công đường chịu trượng hình, đẩy vào đại lao.
Đừng vì ham cái lợi nhỏ mà hại toàn bộ Tiểu Vương Trang.
Tiền nhiều nhưng phải xem có sống để tiêu hay không? Che kín miệng lại cho ta, nghe rõ chưa?"
"Vậy thì tốt! Có những lời này của chưởng quầy, sau này ta tất nhiên sẽ đưa đến Túy Tiên Lâu trước."
Cũng mặc kệ là ai hỏi thăm, các ngươi coi như làm cái gì cũng không biết! Nếu là lậu đi ra ngoài nửa điểm tin tức, hoặc là ngày sau đem dầu hạt cải trộm bán cùng người khác.
"Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức tới nhà thôn trưởng.
Các ngươi mau đóng cửa lại!" Cha Liễu cảm thấy nữ nhi nói rất có lý, loại người này không thể đụng vào chỉ có thể trốn.
Các hương thân đang làm việc ngoài ruộng, nghe thấy tiếng la còn cho là chuyện lớn gì, vội vàng ném cuốc, xẻng chạy vào trong thôn.
Liễu Nha Nhi cũng chạy tới xem náo nhiệt.
Người nhà nông sống ở đây không biết được mấy chữ càng không hiểu pháp luật đương triều là gì.
Chỉ nghe đến lên công đường bị gậy đánh còn bắt vào đại lao, cả đám chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, co rúm người lại.
Tiền đúng là quan trọng cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.
Xem ra sau này phải cẩn thận một chút, tránh để lộ chuyện ra ngoài.