"Thái công, thái công! Ngàn sai vạn sai đều là do ta, ta không nên gây chuyện thị phi, ta không nên la lối khóc lóc.
Cầu xin thái công đừng để Lão Nhị hưu ta, bằng không... Bằng không trở về nhà mẹ đẻ, ta phải sống thế nào." Trương thị dập đầu thật mạnh xuống đất, nước mắt nước mũi khóc lóc cầu xin.
Lão thái công đã lớn tuổi, căn bản không muốn quản loại chuyện này.
Nhưng Trương thị càng ngày càng không coi ai ra gì, làm cả thôn gà bay chó sủa.
Niệm tình bà ta sinh cho lão Trương gia một cặp nhi tử, ngày thường cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ để Lão Nhị tự quản trong nhà.
Nhưng hôm nay bà ta lại làm ra chuyện không nên làm, đẩy mấy người trưởng bối.
Ngay cả tay thôn trưởng cũng bị cắn chảy máu.
Bà nương điên đến mức này, Tiểu Vương Trang không dám giữ.
"Tan đi! Lão nhị ngươi thông báo cho nhà mẹ vợ tới đón người về đi." Lão thái công nói xong, chống quải trượng run rẩy quay về nhà.
Trước khi tan đi có mấy người tới chỉ trích Trương thị.
Vốn dĩ tâm tình hôm nay mọi người đều rất tốt nhưng bị Trương thị làm ảnh hưởng chỉ cảm thấy vô cùng đen đủi.
Đám người tan đi, Trương thị không thể chịu được ngã xuống.
Trương lão nhị muốn hưu bà ta, Trương lão nhị muốn hưu bà ta! Không ngờ lại không có một người nào tới cầu xin cho bà ta, ngay cả nhi tử, nữ nhi cũng không nói thay mình một tiếng.
Chẳng lẽ, bà ta thật sự sai rồi sao?
Ban đêm, cha Liễu nhìn bóng dáng Nha Nhi ẩn hiện trong bóng trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên hoài nghi quyết định có mình có phải đã sai hay không.
Mà biến số này lại chính là Nha Nhi của hắn.
Chỉ có cha Liễu tâm sự nặng nề, cả ngày nhăn mày.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện biến số.
Trương thị sau khi trải qua chuyện này, tạm thời thu liễm tính cách.
Sợ không quản được miệng thật sự bị hưu, vậy bà ta thật sự không thể sống nổi.
Hơn nữa Nha Nhi nhà mình còn không phải là người bình thường, hiểu biết quá nhiều.
Nàng có suy nghĩ của riêng mình muốn làm ăn buôn bán còn là loại lớn rất lớn.
Nếu tương lai đúng như những gì nàng đã nghĩ mở rộng chuyện làm ăn.
Như vậy sau này nàng nhất định phải có người dựa vào.
Trương thị cuối cùng vẫn không chịu được.
Tuy Trương thị lắm mồm nhưng có một câu nói rất đúng.
Nữ nhi nhà nông bình thường tới tuổi sẽ phải gả chồng, sau đó sinh nam dưỡng nữ, còn phải hầu hạ cha mẹ chồng.
Nếu gặp được nhà tốt hiểu lý lẽ vậy còn may.
Nhưng nếu gặp phải nhà không dễ đối phó nói không chừng còn bị bà bà bắt nạt.
Có động lực kích thích nhiệt tình của các thôn dân lập tức tăng vọt.
Bất kể là bờ sông hay sườn núi chỉ cần có đất trống, đều bị cuốc phá ra.
Bọn họ muốn dùng trồng cải dầu, đất hoang được khai phá ra cũng có thể trồng một rau đậu gì đó, vẫn có thể kiếm được chút tiền.
Phì Nha và Hổ Tử về đến nhà lập tức quỳ xuống cầu xin cho Trương thị.
Cơn tức giận Trương Lão Nhị đã qua lại nghĩ đến dù sao Trương thị cũng sinh cho mình một đôi nhi nữ.
Lại nghĩ đến khi Trương thị gả đến đây vốn không có tính cách này.
Hơn nữa cũng đã là phu thê với nhau mười mấy năm, hắn vẫn còn một chút tình cảm với Trương thị.
Nên lại đi tới xin lão thái công cho Trương thị một cơ hội.
Nha Nhi từng hỏi hắn, có muốn tiếp tục tham gia khoa cử, kiếm lấy một phần công danh hay không.
Khi đó hắn lắc đầu nói không muốn, trải qua quá nhiều chuyện làm hắn không muốn tranh đoạt gì nữa.
Hắn chỉ nghĩ tới phải thật cố gắng bảo vệ tốt nhà mình ở bên cạnh mẫu thân cùng nhi nữ, đó đã là hạnh phúc lớn nhất.
"Ai!" Cha Liễu nhìn trăng thở dài.
Liễu Nha Nhi hỏi, cha Liễu cũng chỉ lắc đầu nói không có việc gì.
Chỉ hận bây giờ không còn tiền, nếu không hắn nhất định sẽ đưa Đông Thanh và Mộc Nhi vào huyện đọc sách.
Dựa vào tư chất cùng với quá trình tôi luyện của hai người bọn họ, nói không chừng còn có thể thi được công danh.
Nếu hai người bọn hắn có bản lĩnh, tương lai có thể vào triều kiếm một chức quan, vậy ở huyện Hoài Dương sẽ không có ai dám khinh nhục Nha Nhi.
Nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn nên làm gì đây? Nha Nhi của hắn phải làm sao?
Sĩ nông công thương, thương là hạ đẳng nhất.
Nha Nhi nhà hắn là nữ nhi, không thể đi thi tham gia khoa cử.
Làm ăn có quá nhiều chiêu trò quanh co lòng vòng, nàng có đối phó lại được không? Nếu không cẩn thận trêu chọc phải người quyền quý vậy phải làm thế nào đây?
Tần Mộc đã đi theo thợ săn nửa tháng, trong nhà đỏ nhiên thiếu đi một người, Liễu Nha Nhi cảm thấy có chút không quen.
Tiền thị đang cùng Liễu Nha Nhi và Liễu Đông Thanh bỏ đậu vào thùng lại đột nhiên bị cha Liễu gọi ra ngoài.
"Có lẽ đã quen rồi, bằng không hắn đã sớm về nhà.
Sao vậy muội nhớ Tần Mộc sao?"
Xem ra ngày mai hắn phải thương lượng với mẫu thân, bán lúa mạch mới thu hoạch đưa hai người vào huyện đi học.
Liễu Nha Nhi khó có khi không bát quái, cũng không hỏi xem cha nàng gọi nãi nãi ra ngoài làm gì.
Cha Liễu này càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất được, cho dù tương lai hai người không thi được tên tuổi gì.
Nhưng đọc nhiều sách vẫn có lợi, ít nhất có thể thêm được vài phần kiến thức, hiểu rõ lý lẽ.
Tuy Tần Mộc không nói nhiều nhưng hắn ngày ngày đứng trước mắt mình lại đột nhiên có một ngày không nhìn thấy, trong lòng liền cảm thấy trống vắng, cảm giác như thiếu mất thứ gì đó.
"Nha Nhi, muội đang nghĩ gì vậy?"
Liễu Nha Nhi cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Muội nghĩ Tần Mộc đi theo lão thợ săn đã hơn nửa tháng, cũng không biết tới đó ăn ngủ có quen không?"
Đậu tằm lần trước đã lên men mọc mốc có thể bỏ vào thùng gỗ tiếp tục lên men.
Liễu Nha Nhi bĩu môi: "Muội nhớ hắn làm gì?"
"Chỉ là ta lại rất nhớ Tần mộc, buổi tối khi ngủ không có ai nói chuyện cùng ta cảm thấy rất khó chịu."
Liễu Đông Thanh nói xong, trong lòng lại thầm mắng: Tần Mộc đồ không có lương tâm, đã đi hơn nửa tháng cũng không biết về thăm nhà.