Để lại mấy thôn dân đứng tạ cho ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm thấy thôn trưởng nói rất có đạo lý.
Chỉ cần hầu bao của mình dày lên đó mới là đạo lý.
Có tiền hiếu kính cho nhà mẹ đẻ một ít tiền ăn uống cũng được.
"Ai da! Lúc trước Liễu tướng công gia phá nhiều đất hoang như vậy, ta còn cười cợt.
Sớm biết vậy ta đã đi theo mở lấy vài mẫu, nhiều thêm một mẫu sẽ có nhiều thêm mấy lần ba mươi bảy cân."
"Ngươi nói rất đúng, để hôm nào ta phải nhìn xem còn nơi nào còn đất hoang hay không cũng đến phá vài mẫu.
Cho dù có phải nộp thuế thì cây cải dầu cũng có thể ép ra nhiều dầu như vậy mà."
"Không nói nữa, ta đi khai hoang!"
Các thôn dân vừa rồi còn đang tranh luận ta một câu, ngươi một câu đã lập tức tản ra hết.
Liễu Nha Nhi nhìn thấy mà giật mình, năng lực hành động của những người này đúng là rất nhanh, nói gió thì đúng là mưa.
Không còn chuyện náo nhiệt để xem nữa, Liễu Nha Nhi cũng quay về nhà.
Tiền thị chia dầu cho từng người.
Lúc ban đầu vốn đã thương lượng mỗi người tới đây làm sẽ nhận hai mươi văn tiền công mỗi ngày.
Nhưng bây giờ bọn họ lại nói không cần tiền công, chỉ nói muốn được chia một ít dầu.
"Được, đợi đến khi về ta nhất định sẽ nói với thẩm của ngươi.
Nha Nhi đúng là biết rất nhiều chuyện."
"Ta để lại mười cân, mười cân đủ để nhà chúng ta ăn thoải mái một năm.
Còn lại mang vào thành bán, hỏi tửu lầu các ngươi thường đưa đồ ăn đến xem sao.
Tửu lầu cần dùng nhiều dầu, nếu hắn muốn thì cứ bán hết cho hắn cũng đỡ mất công phải chạy nhiều nơi vất vả.
Ai, may mắn cây cải dầu này ép được nhiều dầu, bằng không xưởng dầu vừa xây xong trong nhà chúng ta cũng không còn đồng nào." Tiền thị đỡ eo đứng lên, chỉnh mấy chai dầu lại cẩn thận.
Trường Toàn thấy miệng chậu có dầu chảy lan ra ngoài lại đau lòng, không tiếp tục khách khí nữa nhanh chóng mang về nhà.
Tiền thị lấy hết chai lọ vại bình trong nhà ra, lại đổ dầu vào.
Lại lấy chén ăn cơm bình thường đưa đến nhà Hạ Mai bên cạnh, nhà thôn trưởng, Trần bà bà và Ngô nương tử.
Còn chia thêm hai bình gốm lớn, một phần để Đại Tráng mang về nhà, một phần mang cho nhà đại cô Liễu Nha Nhi.
Chia một hồi cũng chỉ còn lại ba mươi cân dầu.
"Thẩm, người cho nhiều quá, múc hai lạng là được rồi." Trương Toàn bưng chậu muốn đổ lại vào thùng.
Có lẽ do nhiều lần tới huyện thành, cha con hai người cũng quen mặt với tiểu binh canh ở cổng thành.
Lúc thu phí vào thành, tiểu binh kia còn cười với cha con hai người.
Chỉ là khi cười rộ lên có chút khờ khạo, chỉ là Liễu Nha Nhi lại rất thích.
Tiền thị sao có thể không đồng ý cho được? Một lần ép năm sáu mươi cân hạt, nhiều hạt như vậy người nào người nấy đều vô cùng vất vả.
Tiền thị tìm một chậu lớn, múc cho Hồ Lão Tam và Trương Toàn mỗi người một phần khoảng chừng một cân.
"Được, ngày mai con sẽ tới tìm chưởng quầy!"
"Nhiêu đây thì có mấy lạng? Đừng đổ nữa, không cẩn thận tràn ra ngoài rất lãng phí.
Nhanh đem về nhà đi, còn trả chậu lại cho ta."
Nghe một cân có vẻ không nhiều nhưng số dầu này tính ra ăn ba tháng nửa năm cũng không thành vấn đề.
Trương Toàn đi rồi, Hồ Lão Tam cũng lấy dầu rời đi.
Một năm nay Bách Vị Lâu dựa vào những nguyên liệu nấu ăn mới mẻ Liễu Nha Nhi đưa đến, danh tiếng đã có thể sánh ngang với Túy Tiên Lâu.
Mới vừa xoay người lại bị Liễu Nha Nhi gọi lại, nói: "Toàn thúc, đây là dầu thô, mùi rất nồng.
Thúc nói với thẩm khi nấu đồ ăn nhất định phải để dầu thật sôi, đợi đến khi dầu bốc khói trắng lên là được."
Mà người lão chưởng quầy ngóng trông nhất chính là Liễu Nha Nhi.
Mỗi lần tiểu nha đầu kia đến đều mang theo mấy thứ hay ho."Chưởng quầy bá bá mạnh khỏe!"
Hôm sau, cha con hai người lại lên đường vào thành.
Những người như vậy thường rất thành thật.
"Chưởng quầy bá bá, đây là dầu hạt cải.
Bởi vì mùi đậm nên cũng có thể gọi là dầu vừng.
Dầu này để nấu ăn không chỉ có thể khiến màu sắc đồ ăn nhìn ngon mắt hơn, hương vị cũng rất tốt."
Lúc sờ vào lại thấy dính dính: "Dầu sao?"
Không bao lâu, đầu bếp kia đã mang một đĩa rau xào, một đĩa thịt kho tàu tới.
Liễu Nha Nhi cũng không khách khí, rót một chén trà, uống xong mới nói: "Chưởng quầy bá bá đoán đúng rồi! Hôm nay đúng là có thứ tốt."
Đây rốt cuộc là loại dầu gì? Tính chất tương tự như dầu vừng, nhưng mùi hương lại hoàn toàn khác biệt.
Tửu lầu bọn họ xào đồ ăn chủ yếu chỉ dùng mỡ heo.
Thỉnh thoảng có mới dùng một chút dầu vừng.
Hắn chưa từng nhìn thấy loại dầu này bao giờ.
"Ai da, ai da! Ta vừa nhắc đến ngươi, ngươi đã tới rồi.
Mau, lại đây ngồi, hôm nay lại mang thứ tốt gì tới vậy." Vốn dĩ chưởng quầy hỏi như vậy là vì khi hai cha con Liễu gia bức vào cửa, hắn đã ngửi thấy cái bình trong tay Liễu tướng công có một mùi hương đặc biệt.
"Hả? Đúng là mới lạ, để ta thử trước xem sao?"
"Được, chỉ là dầu này nhất định phải để sôi kỹ, bằng không mùi sẽ rất nặng."
Lão chưởng quầy gọi đầu bếp tới, múc một ít dầu đem xuống bếp xào thử mấy món.
Cha Liễu mở bình ra, chưởng quầy ghé sát vào nhìn chỉ thấy một màu đen tuyền nhưng lại không biết là thứ gì.
Chỉ là mùi thơm này thật sự rất nồng.
Lão chưởng quầy thử ăn một miếng thịt kho tàu trước, lại ăn thêm một đĩa rau, sau đó mới vừa lòng nói: "Không tồi, có mùi vị khác biệt."
"Không dối gạt chưởng quầy bá bá, dầu hạt cải này không chỉ có hương vị tốt, sản lượng cao, rất thích hợp để nấu các món chính.
Hơn nữa, mỗi bữa chỉ cần dùng mấy giọt dầu còn có công dụng kéo dài tuổi xuân"