Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 94: Cạm bẫy, đi vào cạm bẫy




Ngày hôm sau

"Tuyết Thần, Lệ Lệ, khách hàng lần này rất quan trọng, chúng ta có thể đàm phán tốt chứ?" Mo¬ery khẩn trương nắm tay cô nói.

"Nhưng mà đối tác rốt cuộc là ai? Còn phải mặc lễ phục, hẹn gặp ở khách sạn. Nhất thiết phải khẩn trương như vậy ư?" An Tuyết Thần lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn Mo¬ery nói.

Mo¬ery làm bộ liếc mắt nhìn đồng hồ, cố ý nói: "Trời ơi, đừng hỏi nhiều như vậy, thời gian không còn nhiều, chúng ta không nên đến trễ, đi thôi!"

"A, vậy đi thôi!"

Phàm Ngự ngồi trong khách sạn lần trước đã từng đưa cô đến. Lần đó, trước mặt mọi người, anh đã hung hăng làm nhục cô. Ngay tại nơi này, cũng chính là chỗ này.

Phàm Ngự tới trước, chờ cô đến. Hơn nữa, tối nay sẽ chỉ có hai người bọn họ. Chờ đợi con mồi của mình được đưa tới cửa.

Bên ngoài cửa khách sạn ——

"A, nguy rồi, lần này thì nguy rồi. Làm thế nào đây?" Mo¬ery trông có vẻ lo lắng, rất sốt ruột.

Hai người bị cô nhất thời làm cho cứng họng, ngẩn người. Lệ Lệ nhẫn nại hỏi: "Tôi nói, người đại diện vĩ đại à, sao cô lại như thế này? Tự nhiên la lên. Đều bị cô hù chết." Giang Lệ Lệ nhìn cô trợn trắng mắt nói.

"Xong rồi, hợp đồng tôi để quên ở nhà. Nhưng mà đến giờ rồi, không kịp nữa, làm thế nào đây?" Người đại diện tỏ vẻ nguy cấp.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mau chóng trở về lấy" An Tuyết Thần ở một bên nói.

Vẻ mặt Moery rất vội vàng: "Không được. . . , người ta đã ở phía trên kia rồi, lúc này mà quay lại ít nhất phải nửa giờ. Như vậy sao được! A, đúng rồi, nếu không thì như vầy đi, Tuyết Thần, cô lên ứng phó trước, ổn định cái đã. Tôi và Lệ Lệ trở về lấy hợp đồng, cô xem như vậy có được hay không."

"Một mình cô về lấy là được rồi, tại sao tôi phải về cùng?" Giang Lệ Lệ ở một bên bất mãn nói.

"Trời ơi, gần đây tôi rất hay bị đau đầu, còn không phải là bởi vì chuyện của các cô, bận bù đầu cả lên. Gần đây bệnh cũ lại tái phát, làm thế nào mà lái xe được, muốn tôi chết à?" Người đại diện đáng thương nói. Lệ Lệ định mở miệng nói cái gì đó, An Tuyết Thần liền mở miệng.

"Lệ Lệ, cô đưa Morey về lấy đi, tôi đi ứng phó trước, đi nhanh về nhanh."

"Ừ, vậy chúng tôi đi trước, cẩn thận chút." Morey nói xong liền kéo Lệ Lệ đi về phía xe.

An Tuyết Thần nhìn bóng lưng trong xe rời đi, cảm giác sắp có chuyện gì không ổn, nhưng không biết là chuyện gì. Ngước mắt nhìn khách sạn, cô ghét nơi này. Nơi này từng có những hồi ức khiến cô đau đớn vô cùng.

Thở dài một hơi rồi đi vào. An Tuyết Thần đi vào thang máy. Hồi tưởng về chuyện năm đó. Thời gian đã qua đã lâu như vậy. Nhưng mà cô vẫn chưa bao giờ quên được cảnh tượng đó .

Leng keng ——

An Tuyết Thần đi vào khách sạn, nhíu nhíu mày. Tại sao không có ai cả? An Tuyết Thần đang suy nghĩ thì một nhân viên tạp vụ đi tới.

"Là An tiểu thư sao?"

"Vâng, là tôi."

"An tiểu thư, mời theo tôi."

An Tuyết Thần nhíu mày, có phải người kia. . . ? Nơi này không có ai, chỉ có anh mới làm ra chuyện như vậy thôi.

"Tiểu thư, là ở đằng kia, tôi xin phép đi xuống trước."

An Tuyết Thần bước từng bước một, nhìn vào vị trí đó, rồi nhìn sang người đàn ông kia. An Tuyết Thần khẳng định suy nghĩ của mình, cô đáng ra đã sớm nghĩ tới rồi không phải sao?

An Tuyết Thần nện từng bước nhỏ đi tới bên cạnh bàn ăn. Trừng mắt nhìn Phàm Ngự: "Anh chính là nhà đầu tư?" Giọng của An Tuyết Thần cũng không giống như là hỏi, mà là khẳng định.

Phàm Ngự khoanh tay trước ngực, nhìn An Tuyết Thần nói "Ngồi đi."

An Tuyết Thần nhìn anh, xoay người định đi. Sau lưng liền truyền đến thanh âm y hệt Satan.

"Em cho rằng em như vậy mà đi được sao? Có vẻ em thật sự có nhiều chuyện muốn hỏi anh, chưa lấy được đáp án đã muốn đi sao?"

An Tuyết Thần quả nhiên đứng lại. Siết chặt túi xách, sau đó xoay người ngồi đối diện anh. Nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Nơi này, quả nhiên có tầm nhìn tốt nhất, nhưng cũng chính là chỗ này, đã hủy hoại con người cô.

Phàm Ngự cứ lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói chuyện. Lúc này cô mặc một bộ lễ phục màu xanh dương. Tóc tùy ý kẹp lên. Tóc hai bên má có chút lộn xộn nhưng lại như đang nhảy múa. Cô vẫn đẹp như vậy, đơn giản nhưng đẹp, xinh đẹp không gì sánh được. Khuôn mặt không hề trang điểm lại xinh đẹp như vậy.

"Nói đi, anh muốn làm gì?" An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn anh nói, quả nhiên lúc nào cũng là cô không chịu được mà mở miệng trước, đó là bởi vì anh dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn cô thực khiến cô không thoải mái.

"Chọn món ăn trước đã." Phàm Ngự đảo mắt qua thực đơn. Hoàn toàn bỏ rơi nghi vấn của cô.

An Tuyết Thần bất đắc dĩ nhìn hắn, nhưng có cách nào khác. Đúng, anh đã lừa cô tới đây. Nói rõ ra là Moery thông đồng với anh. Sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Làm việc với nhau năm năm, không phải lâu như vậy rồi mà còn phản bội nhau chứ. Anh định làm gì? Tại sao lại làm vậy?

An Tuyết Thần chỉ gọi một ly cà phê, không gọi gì thêm, ngược lại Phàm Ngự chọn những món cô thích ăn lúc trước.

"Bây giờ có thể nói chứ?"

Phàm Ngự ăn một hồi, ruốt cuộc cũng nghe cô mở miệng, cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng. Thoáng nhìn cô căn bản là không có ăn, chỉ uống cà phê.

"Tại sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị?" Anh dịu dàng nói. Nếu là cô gái chắc chắn đã lo vượt lửa qua sông vì anh rồi, thật là buồn cười.

"Thật xin lỗi tôi không phải đến để ăn cơm với ngài, cho nên xin ngài nói vào chủ đề chính đi." An Tuyết Thần vô cùng tức giận, nhưng không thể biểu hiện ra, không thể để cho anh biết, năm năm rồi, còn dễ dàng bị anh chọc giận.

Phàm Ngự không trả lời vấn đề của cô mà ngược lại quan tâm cô tại sao không ăn? Cô có bệnh sao?

"Lại đây, toàn bộ đều là món ăn mới." Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Anh biết cô đã tức giận, chỉ là chững chạc lên rất nhiều.

"Tại sao không ăn? Thay đổi khẩu vị?" Phàm Ngự nhìn cô hỏi.

An Tuyết Thần nhìn anh, tại sao người đàn ông này không thay đổi chút nào?

"Thay đổi, năm năm rồi, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Khẩu vị cũng thay đổi, cũng không giống như trước."

Phàm Ngự nhìn cô, hiểu ý của cô là gì. Cô đang nói cô đã thay đổi. Đúng là cô đã thay đổi, khiến cho anh muốn ngừng cũng không được. Buông tay? Làm sao có thể.

"Vậy khẩu vị của em như thế nào? Anh sai người làm lại cho em." Phàm Ngự giả bộ nghe không hiểu hỏi.

Đôi mắt to đẹp của cô gắt gao nhìn chằm chằm anh, tay càng tăng thêm sức. Anh ta còn có thể giả bộ được.Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi mắt to, con ngươi trong veo như nước sắp phun ra lửa rồi. Nhếch khóe miệng, đan tay chống cằm, nhìn con mồi đang giãy dụa trước khi chết.

"Không có đặc biệt thích thứ gì, đồ mới thì cũng nguyện ý nếm thử, nhưng thứ đã qua, thì sẽ không trở lại." An Tuyết Thần cắn răng hồi đáp.

Phàm Ngự nhìn cô, tâm tình thật tốt. Nhưng lời kế tiếp khiến An Tuyết Thần thật sửng sốt một chút.

"Con trai em khỏe chứ?"

"Hả? A, a, rất tốt, không cần anh lo." An Tuyết Thần nhất thời cầm ly cà phê đặt ở khóe miệng. Lúc cấp bách cô sẽ tìm việc để làm. Điểm này vẫn không thay đổi.

An Tuyết Thần không chịu nổi ánh mắt nồng đậm kia, đặt ly cà phê xuống.

"Nói đi, anh rốt cuộc là muốn cái gì, tại sao làm như vậy?"

"Anh muốn em" Phàm Ngự nói rất dễ dàng, mặt đùa giỡn nhìn An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần được anh bộc lộ như vậy, tức giận đỏ mặt. Tỉnh táo một phen, mở miệng lần nữa.

"Tôi nghĩ tôi mới vừa nói rất rõ ràng, giữa chúng ta không còn gì cả? Cũng không cần thiết phải liên lụy đến nhau."

"Có cần thiết hay không không phải em nói là được, xem đi." Phàm ngự ném hợp đồng lên bàn.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự sau đó cầm lên, cẩn thận đọc một lần, trong chốc lát mắt trợn rất lớn. Đứng lên, đem hợp đồng hung hăng đập lên bàn.

"Phàm Ngự, anh quá là hèn hạ rồi. Tại sao có thể lợi dụng sự tin tưởng của người khác để đạt được mục đích như vậy, anh không cảm thấy anh quá hèn hạ sao?"

Phàm Ngự ngước mắt nhìn vẻ mặt tức giận của cô. Nhẹ giọng đáp: "Anh là thương nhân, khi cần thiết phải dùng thủ đoạn, nếu không làm sao tồn tại."

An Tuyết Thần tức giận chỉ tay vào Phàm Ngự đang nhìn cô bằng bộ dạng mọi sự không liên quan đến mình.

"Anh…anh…tôi cho anh biết, Phàm Ngự, dẹp ngay cái toan tính đó của anh đi, tôi sẽ không làm người đại diện cho công ty anh đâu. Mặc kệ anh như thế nào." Nói xong cầm túi xách liền muốn rời đi.

"Em nhìn xem điều khoản như thế nào? Nếu em vi phạm anh có thể kiện em." Phàm Ngự nhẹ giọng.

"Mặc anh, anh muốn kiện tôi ? Cho là tôi sẽ sợ sao?"

"Em không sợ, nhưng em không nghĩ sẽ liên lụy những người khác sao?"

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự hỏi: "Anh có ý gì?"

Phàm Ngự đứng dậy, đi qua chỗ An Tuyết Thần. Nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Hơi thở thoảng mùi rượu đỏ phả vào mặt.

"Bạn tốt của em, Giang Lệ Lệ, và người đại diện của em, bao gồm cả em."

An Tuyết Thần nắm chặt tay, nhắm chặt hai mắt, lông mi rung rung. Phàm Ngự nhìn cặp mi dày rung rung của cô, trong lòng muốn đưa tay chạm nhẹ vào chúng, yếu ớt, mềm mại.

An Tuyết Thần trừng mắt, tức giận nhìn anh: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

Phàm Ngự nâng cằm cô lên nói "Anh nói rồi, anh muốn em."

An Tuyết Thần xoay mặt nói: "Không thể nào, Phàm Ngự, tốt nhất anh nên từ bỏ cái ý định này đi, căn bản là không thể, tôi đã có vị hôn phu rồi. Không thể có bất kỳ quan hệ gì với anh được, ngày trước đã không muốn, về sau càng không muốn."

Phàm Ngự nhéo nhéo mặt cô, đôi mắt chim ưng nửa nheo lại "Vị hôn phu? Anh cho em biết, người phụ nữ của anh, bất kỳ thằng đàn ông nào cũng không thể chạm vào."

"Buông ra, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp."

Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, thật đúng là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ. Xem ra phải dạy dỗ cô nàng một chút, để cho cô biết ai mới là người nắm toàn cục diện.

"Chẳng lẽ em không muốn biết Giang Lệ Lệ ở đâu?"

Một câu nói khiến An Tuyết Thần sợ hãi, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi nhìn Phàm Ngự.

"Vì tôi, đáng không?"

"Đáng hay không chỉ có anh hiểu rõ, bây giờ nói cho anh biết đáp án của em."

Giờ phút nàyAn Tuyết Thần lại cảm thấy rất vô lực, tại sao trước mặt anh cô đã nói đến như thế rồi mà vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.

"Anh nghĩ tôi có thể làm được gì sao?"

Phàm Ngự rất hài lòng khi nghe câu trả lời của cô, ôm cô đi về phía thang máy."Ngoan"

Trong thang máy, An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ôm cứng ngắc, hô hấp dồn dập. Mỗi lần thân mật với anh thì cảm giác này cứ ập đến.

Phàm Ngự cúi xuống nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, khóe miệng lặng lẽ cong lên, rất hài lòng, biều hiện này cho thấy trong lòng cô vẫn có anh.

Thang máy mở ra, Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đi vào 'phòng tổng thống'. Phàm Ngự đưa An Tuyết Thần vào, giây phút cửa đóng lại, thân thể An Tuyết Thần rõ ràng cứng ngắc.

Cho đến giờ vẫn là hương vị động lòng người này, Phàm Ngự hưởng thụ hương thơm của cô từ phía sau, vẫn là hương bách hợp nhàn nhạt, làm cho thần trí con người ta tốt hẳn lên.

Phàm Ngự cắn nhẹ tai cô, dùng cái lưỡi ấm nóng chơi đùa nơi cổ cô. An Tuyết Thần nhanh chóng hô hấp không thông. Năm năm trước mình vì tiền bán cho anh ta, chẳng lẽ năm năm sau, sau khi trải qua nhiều việc như vậy còn muốn uất ức cùng anh ta.

"Không được." An Tuyết Thần chợt xoay người đẩy Phàm Ngự ra, cảnh giác nhìn anh, sau đó mở miệng.

"Phàm Ngự, lần này chúng ta nói cho rõ ràng. Năm năm trước, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc từ cái đêm mưa đó, không phải là anh đã quên chính anh tự tay hủy đi mối liên kết duy nhất giữa chúng ta chứ, cũng không quên vào cái đêm đó tôi đã quỳ xuống cầu xin anh, anh đã nói gì? Muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?"

Phàm Ngự chau mày nhìn An Tuyết Thần, thanh âm đề cao gấp mấy lần: "Không cần. Anh vẫn nhớ."

An Tuyết Thần gật đầu, nhìn anh, tiếp tục nói: "Vậy thì tốt, nếu nhớ, vậy cũng sẽ không quên chính anh đã nói gì chứ? Tôi nhắc nhở anh một chút, là anh nói tôi cút đi, vĩnh viễn không muốn tôi xuất hiện trước mặt anh nữa. Thế nào, hiện tại Phàm tổng cảm thấy hối hận rồi sao?"

Phàm Ngự nhìn cô, mỗi lời cô nói đều đau trí mạng. "Đêm đó, anh, . . . " lời còn chưa nói hết An Tuyết Thần liền tiếp lời, không cho anh nói lời dư thừa, chính là nhắc nhở anh.

"Vào đêm đó, lúc anh bảo tôi cút đi, tôi đã nói, sẽ có ngày anh nếm thử cảm giác bị người phụ nữ mình yêu nhất phản bội. Thế nào, còn dễ chịu hơn tôi sao? Tôi nhớ rất rõ,tôi nói tôi hận anh, hơn nữa sẽ hận anh cả đời."

Mỗi một câu cô nói ra tựa như một con dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim anh. Anh nhìn cô, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết phải nói gì?

An Tuyết Thần nhìn anh, khóe miệng khẽ động "Phàm Ngự, không phải là anh đã nếm qua mùi vị đó rồi chứ? Tôi nghĩ cùng lắm anh cũng chỉ biết đau lòng mà thôi, yêu Lâm Mộng Tuyết như vậy cơ mà! May mà tôi chỉ giống diện mạo của cô ta, tâm lại không giống. Tôi thật may mắn. Phàm Ngự, giây phút anh tung một cước, trực tiếp giết chết cốt nhục của mình thì lòng tôi cũng chết ngay từ lúc đó, cho nên cho dù là năm năm sau, anh cũng không có bất kỳ tư cách gì mà tới uy hiếp tôi. Điều đó cũng chỉ làm tôi ghét anh hơn mà thôi."

Phàm Ngự nhìn cô, "Lúc ấy là do em không nói ra sự thật, không thể trách anh được. Em cũng biết khi đó Tuyết Nhi rất quan trọng với anh."

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự đột nhiên bật cười một tiếng "Ha ha, lúc ấy tôi không nói? Đúng! Lúc ấy là tôi không nói! Có điều, Phàm Ngự à, cho dù tôi có nói, anh sẽ tin sao? Như anh nói đấy, cô ta thực rất quan trọng với anh mà, tôi tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng anh sẽ tin tôi. Cho nên anh không cần phải viện cớ. Tôi thực sự khinh hành động này của anh ngày hôm nay. Tôi không muốn bị anh khống chế."

An Tuyết Thần giễu cợt nhìn vẻ mặt thất thần của anh, lướt nhẹ qua. Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại: "An Tuyết Thần, tối nay anh bỏ qua cho em, có điều, anh sẽ không dừng lại. Anh nói rồi, anh muốn em, tối mai anh sẽ ở biệt thự chờ em, em nên nghĩ tới bạn em và tất cả mọi người bên cạnh em. Anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng mà ngày mai anh sẽ không để cho em đi đâu, An Tuyết Thần, em chỉ có thể là của anh." Phàm Ngự phát ra thanh âm khàn khan, trầm thấp.

An Tuyết Thần đóng cửa lại, vẻ mặt do dự, tựa vào cửa. Một người bên trong, một người bên ngoài. Chỉ cách một cánh cửa nhưng sao lại cảm thấy xa lạ đến thế.

An Tuyết Thần rời khỏi khách sạn. Về đến nhà, không nhìn thấy bóng dáng Lệ Lệ đâu. Cô biết Phàm Ngự sẽ không gây tổn thương tới cô ấy. Làm thế nào mà đêm nay cô lại may mắn trốn thoát như vậy chứ? Nhưng ngày mai thì thế nào? Có nên đi hay không ? Nằm mơ cô cũng muốn thoát khỏi cái căn ngục đó!

Suy nghĩ đến ngây cả người. Tiếng chuông điện thoại kéo cô quay trở lại thực tại. Là điện thoại của Lãnh Liệt.

"Liệt, có chuyện gì thế, trễ như vậy còn gọi điện thoại cho em?"

"Thần, ngày mai anh đi Mĩ một chuyến, tuần sau mới về. Công ty xảy ra chút chuyện. Anh lo cho em, thế nên…" Lãnh Liệt ở đầu dây bên kia lo lắng nói.

"Liệt, anh yên tâm đi đi, không cần lo lắng cho em, còn có Lệ Lệ mà." An Tuyết Thần chỉ có thể nói dối, cô không thể gây trở ngại cho anh được.

"Nhưng, nhưng anh sợ."

"Liệt, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, anh mau chóng xử lý xong công việc rồi trở về là được."

"Ừ, vậy cũng tốt, anh sẽ mau chóng xử lý tốt rồi trở về bên cạnh em, cứ như vậy đi, ngủ ngon!"

"Ừ, ngủ ngon!"

Để điện thoại xuống, An Tuyết Thần đặt lưng lên giường, tối nay lại là một đêm nữa không ngủ được. Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cô thật sự rất chán ghét. Đêm đó,là anh vô tình, cô cảm nhận rất rõ ràng. Bây giờ lại muốn cô quay về, có thể sao?

Cùng lúc —— ở phòng sách

"Ngự, nghe nói anh ký hợp đồng mười năm với cô ta, anh rốt cuộc muốn làm gì, trong lòng anh, em ở đâu chứ?" Trong thư phòng, Lâm Mộng Tuyết tức giận nói.

Phàm Ngự nhìn cô: "Ừ, là ký hợp đồng”. “Anh đặt em ở đâu, trong lòng em biết rõ; năm năm nay anh đối với em như thế nào em phải hiểu chứ!" Năm năm này mặc dù rất ít chạm vào cô, nhưng nếu như cô yêu cầu, anh sẽ chấp nhận, muốn cái gì có cái đó, một lòng cưng chiều cô như trước. Có điều tình yêu trong lòng đã thay đổi, không còn như trước.

Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự, ngồi bên cạnh anh, ôm anh, nức nở nói: "Ngự, không phải anh đang tức giận chứ! Anh rất tốt với em. Chỉ là em rất lo, em lo cô ta trở lại, anh sẽ không yêu em, sẽ không cưng chiều em nữa."

Phàm Ngự ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, nhưng trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, thật sự chỉ là tình cảm anh em.

"Tuyết Nhi, bất luận là ai, em vẫn ở trong lòng anh, vị trí quan trọng này không có ai có thể lay chuyển. Anh bảo đảm." Phàm Ngự do dự, mở miệng dỗ dành cô. Nhưng mà không phải là tình yêu nam nữ như trước, vị trí em gái quan trọng nhất này vĩnh viễn là của em. Những thứ khác, e rằng không thể.

"Ngự, có thật không? Trong lòng anh vị trí của em bất luận kẻ nào cũng không thể lay chuyển?" Lâm Mộng Tuyết ôm anh, hỏi, muốn anh cam kết. Nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng là do anh để cho cô càng ngày càng vô pháp vô thiên như vậy.

"Ừ, thật, cho nên nhanh đi ngủ đi, anh còn có chút việc."Bây giờ, Phàm Ngự chưa thể nói ra được là mình không còn yêu cô. Nếu nói ra, nhất định cô sẽ suy sụp, cho nên hiện tại vẫn không thể nói được.

Lấy được cam kết, Lâm Mộng Tuyết rời khỏi ngực anh, mỉm cười: "Ừ, em đi ngủ trước, em chờ anh. Đừng để muộn quá!"

"Ừ"

Phàm Ngự nhìn bóng dáng biến mất ở cửa. Nhớ lại những gì An Tuyết Thần nói ở khách sạn lúc nãy, không khỏi chau mày. Anh biết, việc cô chấp nhận anh một lần nữa là rất khó, nhưng cho dù có khó nữa anh cũng làm. Chưa từng có việc gì anh không làm được, dĩ nhiên lần này cũng không phải ngoại lệ. Anh đang đợi, hơn nữa khẳng định cô sẽ quay lại bên anh. Nghĩ tới đây, khóe miệng anh giương lên một đường cong đầy mê hoặc.

Phàm Ngự đi ra từ phòng sách, trở lại phòng của mình nhìn Lâm Mộng Tuyết đang ngủ say, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tới phòng An Tuyết Thần trước kia.

Phàm Ngự nằm trên giường nơi tràn ngập mùi hương của cô, nghiêng đầu nhìn trăng sáng. Trong lòng rối bời, không có cảm nhận gì.

Căn phòng này chứa những kỷ niệm đẹp, cũng như những kỷ niệm không tốt giữa cô và anh. Nhìn cái kẹp tóc trong tay, tâm tư lại bay đi nơi nào.

Ngoài cửa, Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự, cũng nhìn thấy cái kẹp tóc trong tay anh. Nắm chặt tay thành nắm, gắt gao nhìn chằm chằm cái kẹp tóc đó. Thì ra là Ngự nhặt được, còn giữ lại. Xem ra cô ta đã chiếm được vị trí trong lòng Ngự, cô không cho phép! Cô biết, Phàm Ngự đã vào phòng, vốn dĩ đang đợi anh, nhưng khi nghe tiếng cửa đóng, cô mới biết là anh rời đi, liền len lén đi theo, không ngờ là anh đến chỗ này. Hơn nữa, còn nhìn cái kẹp tóc đó đến ngây người. Lâm Mộng Tuyết liếc mắt nhìn Phàm Ngự, sau đó xoay người lặng lẽ rời đi, trong lòng đã sớm tính toán đối phó người phụ nữ kia như thế nào. Muốn tranh giành với cô ư! Không có cửa đâu.

Đêm nay, Phàm Ngự ngủ ở phòng cô, nắm thật chặt cái kẹp tóc bươm bướm trong tay, mong đợi ngày mai đến. Vì vậy, vừa rồi ở phòng sách anh cũng giải quyết xong công việc của ngày mai. Anh đang chờ cô đến. Cô cũng đang mong đợi, mong đợi đêm nay từ từ trôi qua, vĩnh viễn không cần sáng.

Hai người ôm hai tâm trạng không giống nhau từ từ tiến vào giấc mộng. Anh mơ về cô - xinh đẹp như trước, cô lại mơ về anh - một con người tàn nhẫn, lạnh lùng. Thiên sứ - ác ma, có thể cùng tồn tại sao? Sau này mới có thể biết được.