Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 239




Hay nàng vào phòng đợi hắn trở về? Tiêu Tử Y chẳng kịp nghĩ kỹ, lấy tay đẩy cửa phòng của Nam Cung Sanh ra.

Men theo ánh trăng, mắt Tiêu Tử Y có thể nhìn rất rõ mọi thứ trong phòng hắn. Trong phòng không có người, bố trí cũng r崠đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái tủ và một cái giường. Quanh bàn có vài chiếc ghế dựa, giường chiếu đều rất gọn gàng, có thể thấy chủ nhân đã sớm ra khỏi nhà rồi.

Tiêu Tử Y hít một hơi sâu, đáy lòng nàng dâng lên một ý nghĩ. Nàng biết rất hiếm có được ngày hôm nay Nam cung sanh không ở trong cung, cơ hội tốt như vậy thật sự nếu nắm không chắc thì cũng không biết đến khi nào mới có. Vì thế nơi này của hắn cũng coi như là địa bàn của nàng, nàng bắt đầu có tâm tư đi kiểm tra những chỗ được coi là cấm kỵ là chuyện tất nhiên, bắt đầu từ phòng bên trong.

Đồ vật phòng trong cũng không nhiều, Tiêu Tử Y cũng không nhìn thấy quyển sách nào cả, nhưng thật ra lại tìm được ít hương liệu dùng làm điểm tâm đã được hãm trước. Nàng cầm lấy bình sứ men xanh, nhịn không được đưa lên mũi ngửi.

Mùi hương hoàn mỹ thấm sâu vào ruột gan, Tiêu Tử y không khỏi im lặng. Nàng trước sau không tin nổi một người đàn ông lại có thể làm ra được món điểm tâm tinh xảo đến thế lại sẽ là một kẻ ác có lòng hiểm độc.

Vì thế, nàng mới không ngừng tìm mọi cớ trong lòng là vì hắn đó ư? Hay nàng không muốn nghĩ mình đã nhìn nhầm người sao?

Tiêu Tử Y cầm chắc chiếc bình sứ men xanh chứa hương liệu kia, ngồi trong bóng đêm ngẩn ngơ.

Hay tại nàng lo lắng quá ư? Tâm tình Tiêu Tử y càng nghĩ càng loạn, hận không thể để Nam Cung Sanh hiện tại bất ngờ hiện ra trước mặt nàng, như vậy nàng có thể hỏi thẳng cho rõ, cũng đỡ hơn nàng hiện giờ như đang bị tra tấn vậy.

“Kẹt…” Như đáp lại tiếng lòng của Tiêu Tử Y, cánh cửa bỗng chốc có người đẩy ra.

Tiêu Tử Y chột dạ lập tức lắc mình tránh chỗ tối sau cánh tủ. Sau đó một giây sau thì nhìn thấy bóng Nam Cung Sanh uống say khướt lảo đảo vào phòng, ngã xuống giường.

Ôi….tại sao nàng lại trốn chứ? Tiêu Tử Y bị phản xạ có điều kiện của mình mà hối hận mãi. Không phải là nàng muốn nói chuyện với hắn đó sao? Nhưng mà Tiêu Tử Y nhìn thấy bộ dạng say như điếu đổ của nam Cung Sanh thế này thì còn nói chuyện được gì nữa chứ?

Đúng thật là, đến cả mặt mũi và quần áo cũng không rửa không thay cứ ngủ như vậy sao? Thật đúng là bẩn quá đi. Hơn nữa đến bộ râu xồm kia cũng không gỡ xuống. Tiêu Tử Y bĩu môi, nghe thấy tiếng ngáy của nam Cung Sanh bắt đầu vang lên trong nhà, bất chợt nàng nghĩ nếu lúc này mình mà đi soát người thì có thể tìm được bản chép tay của Hoàng Hậu độc cô hay không nhỉ?

Nếu bình thường thì tuyệt đối nàng cũng không dám nghĩ đến chuyện này. Dù sao Nam Cung sanh cũng có võ công, nếu nàng muốn hắn không phát hiện đến gần đều là vấn đề khó nhất. Song hiện giờ hắn lại say rượu, chỉ cách nàng có ba bước chân, thậm chí nàng có thể men theo ánh trăng len vào phòng thấy rõ là bộ râu giả gắn vào.

Chỉ là kiểm tra xem trong ngực hắn có dấu bản chép tay hay không thôi mà. Chắc hắn không có vấn đề gì đâu chứ? Nếu không có, hắn cũng sẽ không phát hiện ra cái gì, đợi sau này có cơ hội sẽ lại cùng nói chuyện với hắn. Chỉ là đi qua sờ xuống chút thôi…..

Trong lòng Tiêu Tử Y đấu tranh kịch liệt, cuối cùng không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, nhón chân đi đến trước giường Nam Cung Sanh, từ trên cao nhìn xuống hắn đang say sưa ngủ.

Hừ! Dù ngủ thì râu xồm cũng đáng ghét lắm! Tiêu Tử Y nghĩ tới lúc ban ngày, hình ảnh hắn bị Hạ Hầu Phụng Chương đứa bé quỷ khóc nhè kia túm xuống bất ngờ, kìm không được khóe môi khẽ nhếch lên cong cong.

Tiêu Tử y không biết mình như bị quỷ ám vậy, tay bất giác vươn tới, mục tiêu vốn là ngực hắn vậy mà lại là bộ râu xồm kia của hắn. Nhưng ngay tại thời điểm tay sắp chạm tới mục tiêu, đột nhiên tiếng ngày đang đều bỗng ngừng. Cùng lúc đó tay nàng bị người ta nắm rất chặt, một sức mạnh truyền từ trước kéo đến làm nàng mất thăng bằng ngã nhào vào ngực hắn. Tiếp đó là một trận trời long đất lở, đợi lúc nàng tỉnh táo lại thì đã thấy trên đỉnh đầu mình là đôi mắt sáng như sao nhìn nàng bất hạnh bị người ta ôm chặt lấy.

“Ơ…Ta nghĩ mình có thể giải thích….” Tiêu Tử Y liếm liếm đôi môi khô, nói rất đáng thương.

“Giải thích thế nào?” Nam Cung Sanh thú vị nói, hắn cúi đầu nhìn thân nằm dưới Tiêu Tử Y vả mê hoặc dị thường, bỗng có cảm giác bốc thẳng lên đỉnh đầu. Nha ddaaud này đúng là không biết nửa đêm nửa hôm ăn mặc mỏng mảnh chạy đến phòng đàn ông sẽ làm cho người khác hiểu lầm tới mức nào đây?

“A…” Hắn phà ra mùi rượu cuốn quít lấy cả người nàng làm cho Tiêu Tử Y thấy mê muội. Từ nhỏ nàng vốn ghét nhất mùi rượu rồi. Nhưng mùi rượu trên người hắn kia lại không rõ vì rượu hay vì nguyên nhân gì mà lại làm say lòng người đến thế, còn có bình sứ xanh đựng hương liệu trong tay nàng đây làm cho nàng bất chợt hít sâu hai lần, sau đó thì lòng nàng lại thấy xúc động nhẹ nhàng.

Đúng vậy, hai người họ lần đầu tiên gặp mặt thì nàng chính là được hắn ôm vào lòng. Lúc còn chưa nhìn thấy mặt hắn thì nàng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng cùng xen lẫn mùi hương hoa đào ngập tràn.

“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à/’ Nam Cung Sanh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tiêu Tử Y bất chợt thấy lo lắng. Mấy ngày nay cảm xúc của nàng không ổn lắm, kể cả lúc hắn ở bên cạnh nàng nữa, cũng không rõ đến tột cùng nàng đã xảy ra chuyện gì nữa. Hắn đưa một tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài lộ mặt nàng ra.

Tiêu Tử Y cảm thấy hắn rất cẩn thận chạm nhẹ vào gương mặt nàng, xẹt nhẹ qua như sợ chạm vào đồ quí dễ vỡ vậy. Mà nàng dưới ánh trăng sáng nhìn rất rõ vết sẹo xấu xí trên cổ tay phải của hắn.

Nàng rụt lại, nàng không muốn biết chân tướng vì sao hắn lại tiếp cận nàng nữa.

Cho dù nàng bắt chính mình phải nghĩ về hướng tệ nhất, nếu hắn và nàng gặp nhau đều là do kế hoạch hắn sắp đặt, như vậy lần chơi xuân kia cũng là do hắn bày mưu tính kế sao? Thông qua Nam Cung Tranh để có thể dễ dàng biết rõ tuyến đường đi của các nàng, rồi thuê một kẻ diễn trò, sau đó thì dùng bản thân làm khổ nhục kế…

Nhưng mà, lúc đó hắn cũng không có cách nào biết được nàng có một chiếc trâm gài tóc đa năng. Nếu thấy nàng ngã xuống rồi thì hắn cũng không cần phải tự rạch một nhát lên người hăn chứ? Hơn nữa cho đến giờ hắn cũng chưa bao giờ đòi hỏi nàng phải đền đáp gì cả.

“Công chúa…” Nam Cung Sanh hạ người thấp xuống, ra vẻ rất quan tâm. Hắn phải gây sự chú ý cho nàng, làm cho nàng đừng có nằm trên giường hắn mà ngẩn người chứ? Nói nhanh chút ra xem đang xảy ra chuyện gì đây?

Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nhìn bộ râu xồm sát tận mặt thì cười thản nhiên, rồi vươn tay ra làm cái chuyện mà nàng đã khát vọng từ rất lâu rồi.