Đám trẻ nhìn nhau một hồi, rồi trả giá với Hứa Thu: “Thế cô phải ra ngoài, bọn tôi muốn bàn bạc một chút.”
Gọi là nhà trẻ Đinh Đinh Đông Đông thì đương nhiên là không được, nhưng mà hoa hướng dương cũng không phải là thứ chúng muốn, chúng muốn xem thử giới hạn của Hứa Thu, xem thử cô có phải nói lời giữ lấy lời không.
Đây là lần đầu tiên đám trẻ đưa ra ý kiến với nhân viên trông trẻ, Hứa Thu rất vui, điều này đồng nghĩa với việc đám trẻ đã có thêm một phần tín nhiệm đối với cô.
Hứa Thu bỏ đồ trong tay xuống, biết lắng nghe, lui ra ngoài: “Cho các em thời gian hai mươi phút thảo luận, đến lúc đó cô sẽ gõ cửa đấy nha.”
Hai mươi phút sau, đám trẻ cử người ra nói, lần này là Châu Nương có vẻ ngoài giống loài người nhất đứng ra nói.
Giọng nói của Châu Nương nghe rất ngây ngô: “Mười người chúng tôi nghĩ ra một cái tên mới, là nhà trẻ đệ nhất vũ trụ!”
“Được, thiểu số phục tùng đa số, cô đi lấy một cái tấm bảng lại.”
Hứa Thu quay đầu, chuẩn bị đến đống rác người máy lựa ra tấm bảng kim loại kha khá.
Thấy Hứa Thu đi rồi, trên mặt đám trẻ lộ ra biểu cảm không thể tin được: “Thật sự đồng ý rồi sao? Có phải cô ấy lừa chúng ta không?”
Nhân viên trông trẻ dễ nói chuyện như vậy sao?
Qua hai mươi phút sau, Hứa Thu ôm hai tấm bảng kim loại mới đi lại.
Hứa Thu kéo sáu tấm ván lại, sau đó dùng chiếc cuốc nhỏ do hệ thống đưa ra để san bằng các chữ cũ.
Cô hỏi đám trẻ: “Các em biết viết chữ không?”
Đám lông xù dồn dập lắc đầu, lần đầu tiên chúng cảm thấy có chút mất mặt.
Vậy mà không có ai biết viết chữ cả, chúng là một đám trẻ không có văn hóa.
Hứa Thu lấy đầu nhọn của chiếc cuốc, khắc sáu chữ “Nhà trẻ đệ nhất vũ trụ” lên tấm bảng.
Đám trẻ không biết viết chữ, nhưng mà chúng vẫn biết đếm.
Nhà trẻ hoa hướng dương là năm chữ cái, nhà trẻ đệ nhất vũ trụ là sáu chữ cái.
Châu Nương, người học rộng nhất trong bọn chúng nói: “Hai chữ ở giữa là hai chữ đệ nhất.”
Chắc Hứa Thu không có lừa chúng.
Hứa Thu khắc tiếp một chữ nhỏ ở bên: Thu.
Cô giơ tấm bảng lên: “Đây là tên của cô, Thu trong Hứa Thu.”
“Trong chậu này là nước hoa bóng nước để tạo màu cho tên mới.”
Hệ thống đưa ra phần thưởng khi làm nhiệm vụ, cô đã giã nát và lấy làm vật liệu tạo màu.
“Nếu như đã là cái tên thuộc về mọi người thì mong mọi người cũng để lại dấu ấn của mình.”
“Nhưng mà tôi không biết viết chữ.”
Là một người cá, cả người Do Vũ luôn trong trạng thái lạnh, nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy mặt của mình đang nóng lên.
Cậu bé vô dụng thật đấy.
“Không cần viết chữ là được.”
Hứa Thu cười híp mắt, nói: “Mọi người chỉ cần để lại dấu vết của mình bên cạnh cái tên mới thuộc về mọi người là được.”
Cô lấy ra tấm bảng để ở bên chưa động vào trước đó, rồi cho lòng bàn tay vào nước hoa bóng nước, sau đó lấy lòng bàn tay in màu đỏ lên bảng.
“Nè, giống như thế này.”
Trên mép của hình in lòng bàn tay người còn có một vết đỏ như hoa mai, đám trẻ đều rất quen, nhìn thoáng qua đã biết vết in của cái móng này thuộc về ai.
Ánh mắt của đám trẻ đồng loạt nhìn về hướng Bạch Táp: Trong chúng ta xuất hiện một tên phản bội!