Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 4: 4: Bất Thường







Translator: Harn

Chăn Tinh nghĩ trái nghĩ phải, cậu biết rằng Lương Tiêu bị ốm, nhưng mà cậu nóng quá, nhiệt độ trong chăn cao quá, Lương Tiêu xoay người để tản bớt nhiệt đi.

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh mà suy nghĩ, tầm mắt vô tình focus vào môi của người đàn ông.

Môi của anh khá mỏng, hồng hồng, viền môi rõ ràng, củ môi* rất rõ, không biết cắn lên sẽ có cảm giác gì.....

(Củ môi ở dưới nhân trung, là cái phần ở chính giữa môi trên ý các bạn =)) thiệt tình là tui khom hiểu nghĩ sao tác giả tả cái đó được luôn)

!!Tui đang nghĩ cái gì zậy! Chăn Tinh giơ góc chăn lên đập đập đầu mình.

Không thể bởi vì người ta có cây nấm lớn từng tiếp xúc thân mật với mày như thế mà liên tưởng về thứ gì đó không lành mạnh được.

Aishh chít tịt! Càng nghĩ càng sai! Tại sao lại nghĩ đến nấm lớn chứ! Não, ta ra lệnh cho mi dừng lại ngay!

Đà mê.jpg

*Tiếng Nhật có nghĩa là "khum đượt"

Chăn Tinh đỏ mặt, trong đầu hỗn loạn, muốn lôi đống rác trong não ra, khiến cho Lương Tiêu đang ở trong chăn cũng lắc lư theo.

Ngang chừng này đủ rồi, còn phiền não nữa chỉ tổ khiến mình nóng thêm, Chăn Tinh cảm thấy thẹn đến mức sắp bốc hơi luôn.

Cậu không dám nhìn mặt anh nữa, vùi đầu vào trong cổ anh, tức quạ tức quạ....!rồi ngủ mất tiêu.

Mà Lương Tiêu ở trong mơ cảm giác mình giống như nằm trong lò thiêu, nhiệt độ xung quanh quá nóng khiến anh túa mồ hôi cả người.

Anh dẫy dụa theo bản năng, muốn tìm một tư thế nào mát mẻ hơn, nhưng tay chân như bị trói lại, càng dẫy càng nóng, người đàn ông đuối sức cuối cùng từ bỏ vùng vẫy, tiếp tục chìm vào giấc mộng nóng rực này.

Chăn Tinh bị cây nấm lớn kia húc cho tỉnh ngủ, nhưng mà may là tối qua Lương Tiêu mặc đồ ngủ, tránh được tiếp xúc trực tiếp với nó.

Cậu ngượng ngùng dịch sang bên cạnh.

Lương Tiêu bị tiếng sột soạt làm cho tỉnh, mở mắt ra nhìn đồng hồ, phát hiện đã là sáng ngày hôm sau.

Nửa đêm qua nóng đến mức giống như bị đem đi hấp, nửa mê nửa tỉnh, đổ mồ hôi, bây giờ cả người khó chịu.

Anh xốc chăn lên, đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước nóng xong, cả người cảm giác như được sống lại, ngay cả cơn đau đầu choáng váng, lẫn nghẹt mũi rát họng đều không còn nữa.

Khỏe nhanh dữ vậy? Xem ra khoảng thời gian tiêu tốn ở máy tập gym cũng không phải là bỏ không.

Lương Tiêu quấn khăn tắm đi đến phòng thay đồ, mở tủ quần áo, thay một bộ áo quần thường ngày.


Cài từng nút từng nút đến chỗ xương quai xanh, chậm rãi thắt cà vạt.

Yếu ớt ngày hôm qua không còn thấy đâu nữa, về lại với bộ dáng tổng tài tây trang thẳng thớm, khí thế sắc bén, nắm quyền từ năm hai mươi tuổi đến giờ.

Anh đi đến trước giường, nhìn chăn trên giường, chiếc chăn này mấy ngày trước anh mới thay vỏ lông ngỗng màu bạc.

Từ khi anh đắp chiếc chăn này, hình như bệnh mất ngủ không trị cũng đã khỏi, không cần dùng thuốc an thần và công việc để ngó lơ.

Tuy rằng anh không có hứng thú gì với việc hưởng lạc, nhưng chất lượng của giấc ngủ cao, không nghi ngờ gì có thể nâng cao hiệu quả làm việc vào ban ngày.

Lương Tiêu khỏi bệnh tâm trạng tốt hiếm gặp, nghĩ một lát anh ôm chăn xoay người đi ra ban công.

Chăn Tinh vốn đang thành thật giả chết, đột nhiên bị người kéo đến cạnh giường, cuộn thành một cục rồi ôm lên.

Ủa hoang mang.jpg


Vị tổng tài đại nhân này mới sáng sớm đã làm cái trò gì vậy?

Cậu được Lương Tiêu ôm ở trong lòng, đi về phía trước, trong lòng nghĩ nếu như bọn họ đang quay phim ngôn tình, chắc hẳn nhạc nền vang lên lúc này nè.

Đáng tiếc rằng cậu không phải nữ chính, rúc trong lòng Lương Tiêu cũng không phải người đẹp bạch liên hay hoa đán gì cả, chỉ là một chiếc chăn bông trắng có hoa văn thôi.

Cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi đáng thương thay cho mình.

Chăn Tinh nhìn sườn mặt người đàn ông kia dưới ánh nắng mặt trời, giống như ánh sáng hắt đến lúc quay phim thần tượng vậy, khiến cậu không khỏi có chút thất thần.

Người đàn ông kia không hề ốm yếu, lúc mặc quần áo nom không quá cao lớn, nhưng lúc này bị anh ôm ở trong lòng, có thể cảm nhận rõ ràng lớp cơ thịt cứng rắn, giống như quý ông mặc tây trang ở trong phim.

Ta xin mi đấy não ơi, trí tưởng tượng muốn phong phú bao nhiêu thì cứ việc phong phú bấy nhiêu, nhưng mà đừng có lắp filter vào!

Lương Tiêu phơi Chăn Tinh đang rối thành một cục lên giá phơi áo quần, về lại phòng, cầm điện thoại và thuốc ở trên tủ, xoay người rời đi.

Mười mấy phút sau, bảo mẫu bước vào trong biệt thự.

Cô không dừng ở dưới lầu, mà cầm máy hút bụi đi lên trên, đẩy cửa, nhìn quanh phòng ngủ một lượt, mới bắt đầu làm việc.