Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 19: 19: Xả Thân Cứu Giúp







Translator: Harn

Chúc Húc hoảng loạn.

Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì đây? Tại sao mình lại là một tên yêu quái giả không có phép thuật chứ!

Sau khi tên cao tìm được bật lửa, thì chợt hỏi tên lùn: "Ê, anh Dương đã dặn là nhất định phải khiến cho nó chết, lỡ như sau khi bọn mình đi rồi mà nó thoát ra khỏi dây trói rồi chạy đi thì làm sao?"

Tên lùn quay đầu liếc nó một cái, rồi lại xoay người đi nói: "Vậy mày thọt nó thêm một dao đi." Giọng nói không nghe được tâm trạng gì.

Nghe vậy, tên cao chẳng còn rụt rè nữa, ngược lại hưng phấn lượm con dao từ dưới đất lên, hướng về phía Lương Tiêu quơ quơ.

Hình như là đang tìm vị trí cho tốt để đâm, "Thằng này mới nãy rạch tao nhiều nhát như vậy, tao đéo thể nào mà không để lại vài lỗ trên người nó được."

Nghe đến đây, Chúc Húc không còn kịp suy nghĩ gì nữa, dứt khoát lao xuống lầu.

Dĩ nhiên chăn thì không có tiếng bước chân, cho dù là tên lùn đang quay lưng về phía trên lầu hay là tên cao đang đứng trước mặt Lương Tiêu đều không chú ý đến có một chiếc chăn lặng yên xuất hiện trong căn nhà.

Chúc Húc lấy đà, dùng hết sức mình lao lên người tên cao đang cầm dao, mặt bàn vang lên một tiếng "cốp".

"?" Tên cao ngã xuống không thể dậy được nữa.

K.O!

Lúc nó bị chăn quấn lên người thì rạch vài dao lên người Chúc Húc, chỉ có điều bây giờ Chúc Húc là chăn, đã mất đi cảm giác đau đớn.

Tên lùn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, ngay tức khắc há hốc kinh ngạc.

Chỉ thấy một chiếc chăn bám trên người tên cao, mà tên cao thì ngã ở trên đất không nhúc nhích.

Cảnh tượng quái dị như thế khiến cho nó nhất thời chẳng biết phải nói gì.

Chúc Húc bị nó bắt gặp, không hề hoang mang, ngược lại còn bày ra vẻ hung ác nói: "Hai đứa ăn trộm vớ va vớ vẩn chúng bay mà cũng dám đến gây sự ở địa bàn của bổn đại tiên!"

Tên lùn vừa sợ vừa nghi, "Mày, mày là yêu quái?"

Chúc Húc cố gắng điềm tĩnh nói: "Biết tao là yêu quái, hai đứa bay còn không mau cút ra khỏi đây! Thì bổn đại tiên còn có thể tha cho chúng bay một mạng."

Lúc này tên lùn đã bình tĩnh lại, nó nhìn ra được tên yêu quái này e là chỉ được cái mã ngoài, chứ không sao lại còn nói lảm nhảm với nó.

Nó nở một nụ cười gian ác, "Hừ, muốn mạng của tao? Ma còn sợ người ác đấy! Đếch quan tâm mày là người hay là yêu quái, hôm nay chắc chắn phải chết ở đây!"

Nói xong nó lấy ra một hộp diêm trên người, sau khi quẹt xong, thì ném cả hộp vào trong phòng, nhìn ánh lửa bừng lên trong căn nhà, hài lòng rời khỏi hiện trường.

Khắp nơi trên sàn nhà đều là xăng, ngay lúc lửa vừa gặp dầu cả căn nhà tức khắc bao trùm trong ánh lửa hừng hực đỏ rực.

Chúc Húc không ngờ tên này có thể ác độc đến vậy, đến đồng bọn của mình chết mà cũng không quan tâm.

Cậu bị mắc kẹt trong vòng vây lửa, không ngừng gọi tên Lương Tiêu, "Lương Tiêu, anh tỉnh lại đi." Thấy thế lửa ngày một lớn, Chúc Húc nghĩ rằng cứ thế này thì không ổn.

Cậu nhớ lại tiết giáo dục phòng cháy chữa cháy hồi tiểu học, có thể dùng chăn ướt quấn quanh người rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ chăn đã có, cậu chỉ cần làm ướt bản thân là có thể đưa Lương Tiêu trốn thoát ra ngoài!

Lương Tiêu quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy lối vào phòng bếp đã bị lửa chặn lại mất rồi.

Cậu nhìn xung quanh một vòng, kiếm được một bình hoa trên bàn trà.

Lách mình khỏi dầu chạy qua đó thử xem, bên trong bình có hơn một nửa là nước.

Thôi vậy không kịp thời gian để do dự nữa rồi cứ dùng tạm đã.


Chăn Tinh bưng bình hoa lên đầu giội nước xuống người mình, nhặt dao lên cắt đi sợi dây đang trói Lương Tiêu.

Lương Tiêu đã mất ý thức, không thể tự đi, Chúc Húc chỉ có thể dùng cơ thể bao lấy anh, góc chăn siết chặt trên người anh, không để cho cơ thể anh bị hở chỗ nào.

Cứ quấn Lương Tiêu như vậy, di chuyển từng chút một về phía cửa.

Một nửa dưới của chăn không được tẩm ướt nên bị lửa cháy, Chúc Húc cũng mặc kệ.

Cậu gắng gượng đưa Lương Tiêu ra bên ngoài, loạng chà loạng choạng buông anh ra, để anh nằm trên bậc thềm.

Lúc bấy giờ Chăn Tinh đã bị cháy mất một phần ba.

Cậu không dám lại gần Lương Tiêu, chi có thể gọi tên anh một tiếng lại một tiếng.

Cậu không thể để Lương Tiêu nằm như vậy được.

Lương Tiêu chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, vết thương trên đầu hãy còn đang chảy máu.