Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 195




Trên tàu ngầm có đèn, âm thanh động cơ phát ra cũng không nhỏ, đây là một nguyên nhân khiến trước đó Đoạn Dịch chọn bơi lội tìm kiếm Minh Thiên.

Lúc ấy anh không biết các NPC còn lại có bị chết đuối hay không, cho nên anh không thể gây bất cứ động tĩnh thu hút nào khiến mình bị tấn công.

Hiện tại hai con tàu ngầm cùng di chuyển, quả nhiên tiếng vang và ánh đèn khiến giao nhân chú ý.

Mấy người chơi lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng Đoạn Dịch mau chóng điều chỉnh lại tâm thái... nếu vừa rồi anh chỉ yên lặng bơi lội tìm Minh Thiên, khả năng cao sẽ mệt chết, cũng không thể tìm được giao nhân.

Hiện giờ tuy tàu ngầm bị giao nhân tấn công, nhưng không ngại coi như cơ hội tìm thắng trong chỗ hiểm... Giao nhân bị dẫn ra, Đoạn Dịch có thể nghĩ cách tìm manh mối trên người giao nhân xem Minh Thiên ở đâu.

Đoạn Dịch lập tức điều khiển tàu ngầm, làm nó phát ra âm thanh ầm ầm, đồng thời mở hết đèn.

Ánh đèn mãnh liệt cùng tiếng vang đủ dể hấp dẫn giao nhân.

Quả nhiên giao nhân lập tức bơi về phía anh, tạm thời bỏ qua các người chơi bị rơi xuống đáy biển, cơ thể nhanh chóng phi lên phía trước, cái đuôi vung tới đánh Đoạn Dịch.

"Rầm" một tiếng, tàu ngầm khó khăn lướt qua đuôi cá.

Đoạn Dịch kịp thời điều khiển tàu ngầm, không để giao nhân đánh trúng.

Nhưng cứ việc như thế, đuôi cá giao nhân quá khỏe, một vỗ tạo ra sóng biển cuồn cuộn không thôi, làm tàu ngầm Đoạn Dịch xoay một vòng mới có thể loạng choạng tiếp tục di chuyển.

Mắt thấy tàu ngầm Đoạn Dịch chạy trốn, giao nhân lập tức vẫy đuôi cá đuổi theo.

Đoạn Dịch và giao nhân tao đuổi mày chạy Tình thế nguy hiểm vạn phần, nhưng anh biết mình không thể trốn đi luôn, anh còn phải quay trở lại cứu đồng đội.

Suy nghĩ vài giây, Đoạn Dịch bắt đầu di chuyển lắt léo tránh né giao nhân.

Thao tác của anh càng lúc thuần thục, điều khiển tàu ngầm di chuyển trong nước biển thông thạo như thể quá quen thuộc khu biển này.

Đoạn Dịch chạy loanh quanh lòng vòng, giao nhân truy đuổi rẽ nước thành đường dài, cuộn sóng màu trắng vẽ thành tuyến đường cực kỳ khúc chiết.

Nhưng nhìn kỹ lại, tuyến đường không rời quá xa, vẫn vòng quanh chiếc tàu ngầm còn lại. Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc giao nhân có hơi choáng váng.

Cấp tốc bay lên cao, giao nhân phi lên theo dí đánh, Đoạn Dịch điều khiển tàu ngầm đột ngột đâm xuống đáy biển, sắp đụng vào mặt đất thì lập tức giảm tốc độ, bẻ hướng chạy song song mặt đáy biển.

Đó là vị trí vừa rồi anh tìm Minh Thiên thì phát hiện.

Vị trí này có hai thi thể nằm lại sau cuộc hỗn chiến toàn quân bị diệt của gần 10 NPC. Hai con to nhất nằm phía dưới, phía trên chồng chất mấy cái xác, vừa khéo thành hình cái bát úp. Không lâu trước đó Đoạn Dịch còn chui vào lỗ thủng để tìm Minh Thiên.

Hiện tại Đoạn Dịch lái tàu ngầm chui vào chỗ bị rỗng.

Giao nhân đuổi theo tiếp tục cắm mặt phi lên cao, không đoán trước được tàu ngầm sẽ đột nhiên hạ xuống, bởi vậy chờ nó phản ứng lại quay trở về đáy biển, trung gian sẽ có một khoảng thời gian trễ.

Đoạn Dịch lợi dụng khoảng thời gian này. Trước khi giao nhân phản ứng lại quay về đáy biển, anh ấn nút ngừng di chuyển, tiếng vang và đèn tàu ngầm toàn bộ biến mất.

Hải vực khôi phục yên lặng.

Thế giới lại biến thành một màu đen nhánh.

Đoạn Dịch không nhúc nhích, yên lặng ngồi trên tàu ngầm chờ đợi.

Rất nhanh, anh nghe thấy chung quanh có tiếng rẽ nước cuồn cuộn không thôi, giao nhân tới.

Nhìn không thấy, nghe không thấy, tàu ngầm không có mùi vị đặc biệt, cho nên giao nhân bị mất mục tiêu. Đoạn Dịch căn cứ vào động tĩnh giao nhân tạo ra, đoán nó đang bơi loanh quanh hai thi thể, không biết tàu ngầm đang ở đâu.

Lại qua một hồi lâu, tiếng sóng biển càng lúc càng xa, hoàn toàn biến mất.

Giao nhân rời đi rồi.

Miễn cưỡng phân biệt, nhớ kỹ hướng giao nhân rời đi, Đoạn Dịch mới thở phào một hơi nín nhịn nãy giờ, sau đó đeo bình dưỡng khí, lặng lẽ rời khỏi tàu ngầm, bơi về phía tàu ngầm còn lại.

Chuyện vừa rồi phát sinh cực nhanh, thời gian Đoạn Dịch rời đi và trở lại cũng rất ngắn. Các mảnh nhỏ tàu ngầm bị đâm phập phềnh trong nước. Đoạn Dịch bật đèn pin một chút, mau chóng tìm được xác tàu ngầm.

Xác nhận mình về tới vị trí phát sinh sự cố, Đoạn Dịch lấy xác tàu ngầm làm trung tâm, bắt đầu tìm ba đồng đội bị rơi.

Người đầu tiên Đoạn Dịch gặp được là Bạch Tư Niên.

Cậu ta trốn sau một cái xác. Cảm thấy giao nhân đã đi xa, bật đèn pin trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khiến nó chú ý, vì thế Bạch Tư Niên không ngừng bật tắt đèn pin, tạo thành chùm tia sáng không ngừng lập loè.

Đoạn Dịch lập tức thấy cậu ta, bơi đến gần.

Bạch Tư Niên nín thở, mặt nghẹn đỏ bừng. Nhận bình dưỡng khí từ tay Đoạn Dịch, cậu ta nhanh chóng đeo lên, hít mạnh vài hơi mới hoãn lại.

Chờ Bạch Tư Niên khôi phục, Đoạn Dịch cùng cậu ta tìm kiếm hai người còn lại.

Bọn họ mau chóng tìm được Bạch Lập Huy và Vân Hạo.

Vị trí hai người cách đó không xa, nhưng tình huống cực kỳ không ổn. Hai người đều bị tàu ngầm vỡ và nước cuốn đập ngất, đang nhắm mắt không rõ sống chết.

Đoạn Dịch và Bạch Tư Niên mỗi người cõng một đồng đội, nhanh chóng bơi về tàu ngầm, chia nhau cấp cứu cho họ.

Khoảng mười phút sau, từng người phun ra ngụm nước, xem như sống lại.

Đoạn Dịch uống sạch một chai nước khoáng, định xuống nước lần nữa.

Anh vội vã muốn cứu Minh Thiên.

Bạch Tư Niên không khỏi gọi Đoạn Dịch: "Giao nhân đó quá khỏe, một mình anh đối phó như thế nào?"

Đoạn Dịch nói: "Một người linh hoạt, dễ trốn hơn. Một mình tôi đủ rồi. Tàu ngầm này không thể xảy ra chuyện. Nó là đạo cụ duy nhất có thể mang chúng ta rời đi. Mọi người trốn ở đây tiếp ứng tôi và Tiểu Thiên. Tôi đi tìm em ấy."

Vân Hạo ho khan vài tiếng, phun ra mấy ngụm nước biển, lo lắng nói Đoạn Dịch: "Đừng nói một mình anh định tạo động tĩnh hấp dẫn giao nhân? Sao anh trốn nổi?"

Đoạn Dịch đang muốn nói, Bạch Tư Niên lại nói: "Đoạn Dịch, chúng tôi tin tưởng anh. Anh cũng nên tin tưởng chúng tôi một lần. Ba chúng tôi ở trên tàu, anh có thể xuống nước. Chuyện này không thành vấn đề. Nhưng chúng tôi sẽ không để anh một mình rời đi, cũng sẽ không trốn ở chỗ này. Anh không thể chiến đấu một mình. Vừa rồi tôi không ngất, thấy rõ ràng anh đã thoát khỏi giao nhân như thế nào. Anh tin tôi, chúng tôi cũng có thể làm được."

Vân Hạo ăn ý với Bạch Tư Niên, hiểu được ý tưởng của cậu ta.

Vân Hạo tiếp lời: "Tôi đồng ý biện pháp này. Lúc nãy chúng ta bị đuôi cá đập trúng do không có chuẩn bị. Hiện tại chúng ta có chuẩn bị, nhất định có thể né được. Anh có thể đi tìm nơi giao nhân đang trú. Nếu Minh Thiên còn sống... Tôi tin Minh Thiên chắc chắn còn sống, khả năng câu cậu ấy đang ở chỗ giao nhân cư trú.

"Ba chúng tôi dùng tàu ngầm đi theo anh, nhưng sẽ giữ khoảng cách đủ xa với anh. Một khi giao nhân phát hiện anh, muốn đánh anh, chúng tôi liền dùng tàu ngầm hấp dẫn sự chú ý của nó. Anh tiếp tục nghĩ cách cứu Minh Thiên, chúng tôi sẽ dẫn nó rời đi, sau đó lái tàu ngầm về chỗ này trốn. Đến lúc đó anh mang Minh Thiên tới đây, mọi người cùng nhau lái tàu ngầm lên mặt biển."

Bạch Tư Niên gật đầu, nói: "Tôi cũng có ý này. Hoặc vạn nhất anh không tìm được nơi giao nhân tạm trú, chúng ta tiếp tục dùng tàu ngầm, dụ nó xuất hiện. Chờ chúng tôi lái tàu trốn vào đây, anh có thể bám theo nó, đi tới chỗ nó ở."

Vân Hạo và Bạch Tư Niên lần lượt nói xong, Bạch Lập Huy cũng mở miệng, hắn ta nhìn Đoạn Dịch nói: "Đúng rồi, tôi bỗng nhớ một chi tiết, vừa rồi mọi người có nghe giao nhân khóc không?"

Đoạn Dịch lập tức nói: "Tôi có nghe thấy. Có gì bất thường à?"

Mày nhăn lại, Bạch Lập Huy nói: "Lúc Minh Thiên làm đám NPC lâm vào hỗn chiến. Lúc ấy tôi ở gần giao nhân, có để ý nó và các NPC khác giống nhau, nghe được động tĩnh liền túm bừa một người đánh giết, hoàn toàn mất lý trí."

"Ừ..." Đoạn Dịch nói, "Tất cả NPC đều biến thành xác sống, rất có thể Minh Thiên đã thêm một bản vá vào hệ thống, khiến bọn họ giết hại lẫn nhau thay vì tấn công người chơi."

"Đúng vậy... Tình huống của giao nhân nguyên bản cũng như vậy. Nhưng sau đó thì khác." Bạch Lập Huy nói, "Nói chung lúc tôi quay trở lại tìm Minh Thiên, thấy cậu ấy dùng đen pha hấp dẫn giao nhân. Khi nhìn thấy ánh sáng, giao nhân liền gào khóc, rơi nước mắt... Nước mắt biến thành trân châu, ánh mắt tràn ngập oán hận. Tiếng khóc... khiến người ta có cảm giác đồng cảm."

Vừa rồi điều khiển tàu ngầm bỏ chạy tình huống nguy cấp, Đoạn Dịch không rảnh chú ý xen giao nhân có chảy /nước mắt hay không.

Nhưng anh có nghe thấy tiếng giao nhân khóc.

Theo như lời Bạch Lập Huy, tiếng khóc đúng là rất cuốn hút, có thể chạm tới trái tim người nghe, làm người nghe sinh ra cảm giác đồng cảm mãnh liệt... Rất muốn khóc theo nó.

Đoạn Dịch nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nhìn về phía Bạch Lập Huy. "Anh là người duy nhất tận mắt nhìn thấy Tiểu Thiên và giao nhân đụng độ nhau. Anh nghĩ sao, cứ nói thẳng."

Bạch Lập Huy nuốt ngụm nước bọt: "Nghe thấy âm thanh, thấy sáng, NPC liền tấn công. Nói cách khác, âm thanh và ánh sáng là thứ kí.ch thích các NPC, NPC sẽ dựa vào đó để viết ở đâu có vật sống. NPC không quản vật sống là ai, trực tiếp tấn công vật khác biệt."

"Tôi cảm thấy, khi nghe thấy âm thanh âm, giao nhân và các NPC khác không sai biệt lắm. Nhưng khi thấy ánh sáng lại khác... Hình như giao nhân rất nhạy cảm với ánh sáng. Nghe thấy âm thanh, nó chỉ tấn công vật sống phát ra âm thanh. Nhưng thấy ánh sáng, ngoài việc tấn công, nó còn khóc lóc, chảy nư/ớc mắt, lộ ra ánh mắt ai oán căm hận..."

"Ý tôi là, ánh sáng đặc biệt gây kíc.h thích đối với giao nhân. Chắc là liên quan đến cốt truyện bản thân nó. Nếu muốn đối phó nó, chúng ta có thể xuống tay từ góc độ này."

Đoạn Dịch nghe xong, ngẫm nghĩ, tiến lên trịnh trọng vỗ vai từng người. "Lòng tôi hiểu rõ. Cảm ơn mọi người. Vừa rồi tôi lái tàu ngầm chui vào đây trốn, có lắng nghe âm thanh phân biệt hướng giao nhân rời đi. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại tôi sẽ đi tìm theo hướng đó."

Không ngừng tới phía trước trong môi trường đen nhánh cái gì cũng không thấy, tình huống này dễ khiến người ta dâng cao cảm xúc lo âu.

Đoạn Dịch không phải không hoảng hốt.

Tại đáy biển không chút ánh sáng, rất khó để phân biệt phương hướng. So với mặt đất, ngoại trừ phân biệt hướng xung quanh, còn có thêm hướng lên cao xuống thấp.

Cứ như vậy, dù hai người ở cùng một vị trí, nhưng vì cao thấp sâu cạn bất đồng, bọn họ khó mà thấy lẫn nhau.

Nguyên nhân lúc trước Đoạn Dịch bỏ lỡ Bạch Tư Niên, có lẽ là do một người bơi cao hơn một chút, một người bơi sát mặt đáy biển, vừa lúc bỏ lỡ nhau.

Đoạn Dịch chỉ có thể hy vọng mình phán đoán không sai... Giao nhân rời đi theo hướng này.

Đoạn Dịch mặc niệm bản thân không đi sai đường, mặc niệm thành tín niệm, mới có thể kiên trì bơi thấp xuống, không đổi ý bơi lên trên.

Nhất định phải tìm được Minh Thiên, mang hắn về nhà, đây cũng là điều Đoạn Dịch tín niệm.

Nếu đổi thành trước đây, Đoạn Dịch không quá mức lo lắng. Bởi vì Minh Thiên có thể tự do đăng xuất hệ thống.

Vấn đề là hiện tại thế giới trò chơi và thế giới bên ngoài đã bị mất kết nối, đến cả hóa thể Dư Khâm cũng không thể rời đi.

Dưới tình huống này, một khi ý thức Minh Thiên chết trong trò chơi, có lẽ hắn sẽ không thể tỉnh lại. Cho dù là hình thức linh hồn.

Không biết qua bao lâu, Đoạn Dịch cuối cùng cũng nghe được động tĩnh dị thường.

Nước biển phía trước không có âm thanh, nhưng hướng nào đó bên tay trái có âm thanh lờ mờ, như nước biển vỗ vào đá; hoặc đơn thuần chỉ là nước biển chảy xuôi vào chỗ hẹp, thế nên dòng nước chảy xiết hơn một chút.

Lập tức bơi theo nguồn thanh âm này, mở đèn pin nhìn lướt phía trước, Đoạn Dịch nhanh chóng tắt đèn pin nín thở, tránh bị giao nhân chú ý.

Như vậy cũng đủ nhìn rồi. Đoạn Dịch chú ý phía trước có một hang động.

Trong hang động có ánh sáng nhạt, cửa động treo một ít cá khô.

Nhìn thấy cảnh này, Đoạn Dịch không khỏi suy đoán, có lẽ giao nhân là Boss cuối Minh Nguyệt cố ý để lại cho các người chơi.

Minh Nguyệt làm NPC vây khốn người chơi, chứ không thật sự muốn đẩy mọi người vào chỗ chết. Cho nên hắn ta để lại đường sống khắp nơi, ví dụ như dạy Minh Thiên số hiệu, trói Đoạn Dịch bằng rong biển anh có thể cắt, vân vân...

Ngoài ra, hành động hắn ta vây khốn người chơi, trên thực tế đã giết gần hết các NPC, giảm bớt nguy hiểm uy hiếp đến sinh mạng người chơi.

Nhưng nếu tất cả NPC chết đuối, các người chơi hoàn toàn không sợ gặp nguy hiểm, họ sẽ mau chóng thoát vây, trở lại địa ngục ở thế giới hiện thực. Kế hoạch của Minh Nguyệt sẽ bị ảnh hưởng nặng.

Bởi vậy, Minh Nguyệt dùng nước biển giế.t chết tất cả NPC, để lại một giao nhân có thể tồn tại trong nước biển.

Với giao nhân này, hắn ta có thể đảm bảo an nguy của các người chơi, đồng thời kiềm chế bọn họ một khoảng thời gian.

Đoạn Dịch cảm thấy đây là việc Minh Nguyệt có thể làm được.

Mặt khác, đáy biển vốn là nơi Thi Hồ mai táng các NPC, thậm chí bao gồm chính ông ta.

Theo giả thiết Thi Hồ, nước biển ngụ ý thế giới sụp đổ, hết thảy đều sẽ biến mất.

Như vậy căn cứ vào ý tưởng muốn vạn vật quy về hủy diệt, Thi Hồ sẽ không thiết lập cốt truyện đáy biển, hoặc NPC sinh hoạt dưới đáy biển.

Hang động và giao nhân, hơn phân nửa là đề bài cuối cùng do Minh Nguyệt thiết lập.

Đoạn Dịch không lập tức tới gần hang động, tạm thời kiềm chế không động, chỉ lưu ý động tĩnh.

Sau đó anh nhận ra khu biển này không hề trống không, bởi vì khi anh dừng lại, có cảm giác bên người có con cá không biết lướt qua cơ thể.

Đợi trong chốc lát, xác nhận trong hang động không có động tĩnh lạ, Đoạn Dịch bơi tới gần hang động.

Bơi tới cửa hang, Đoạn Dịch thấy một hiện tượng kỳ lạ: Bên trong tỏa ra luồng nhiệt ấm áp, ngăn cách nước biển.

Trong hang động chẳng những không có nước, ngược lại khá khô ráo.

Sau khi vào hang động, Đoạn Dịch không cần bơi nữa, chuyển sang đi bộ.

Đi được vài bước, Đoạn Dịch phát hiện phía trước có một cây đuốc.

Xem ra ánh sáng nhạt vừa rồi anh ở ngoài nhìn thấy là từ cây đuốc này.

Ngọn lửa rất lớn, hơn nữa nhiệt độ kinh người, hơi nước lượn lờ như có như không. Tầm mắt Đoạn Dịch nhất thời mơ hồ không rõ.

Lập tức đi vòng qua cây đuốc, Đoạn Dịch dụi hai mắt, sau đó ngây ngẩn cả người.

... Cách hơi nước mông lung, anh thấy Minh Thiên!

Minh Thiên bị trói trên cọc gỗ.

Nửa người trên trầ.n trụi, hai vai, ngực, bụng có rất nhiều miệng viết thương nhỏ.

Đại khái do vừa từ trong biển đi vào nơi này, hắn tr.ần trụi cả người. Đoạn Dịch thấy rõ vài giọt nước chảy từ cằm xuống xương quai xanh, trượt qua vô số miệng vết thương, thẳng một đường tới bụng phiếm hồng...

Tầm mắt dõi theo những giọt nước trượt xuống, Đoạn Dịch nhìn thấy... Nửa người dưới của hắn không phải người chân, mà là đuôi cá.

Đoạn Dịch từ trước đã thấy Minh Thiên rất trắng. Nhưng hiện tại làn da hắn chẳng khác nào màu tuyết, thậm chí lông tơ trên da mặt cũng là màu trắng.

Làn da trở nên cực trắng, hai chân biến thành đuôi cá.

Dường như hắn đã hóa thành giao nhân.

Tuy nhiên Đoạn Dịch không cảm thấy kỳ quái.

Anh cân nhắc một lát, nhanh chóng nghĩ thông suốt.

May là Minh Thiên còn sống.

... Hắn có hô hấp, cơ thể phập phồng, chắc là đang ngủ.

Vô luận như thế nào, tốt xấu vẫn còn sống. Vậy là đủ rồi.

Đoạn Dịch không hiểu vì sao Minh Thiên bị nhốt ở nơi này, và tại sao... Hai mắt hắn bị quấn mảnh vải trắng.

Bất chấp hít mạnh một hơi, Đoạn Dịch chạy đến bên người hắn.

Cầm thật chặt tay Minh Thiên, Đoạn Dịch vội vàng nói bên tai hắn: "Tiểu Thiên, nghe thấy tôi nói không?"

- --