Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mưa lớn vẫn xối xả, Cao Mệnh không cảm thấy quá sợ hãi nhưng nội tâm có chút phức tạp.
Trời đã rạng sáng nhưng sau khi tìm kiếm trên Internet, Cao Mệnh phát hiện mưa lớn đã phong tỏa đường xá, gây ra lũ quét, hiện tại không có phương tiện nào có thể tiếp cận đường hầm ở ngã ba Hàm Giang, Tân Hồ và Hãn Hải.
“Hy vọng đường hầm đó sẽ không bị lũ quét bất ngờ phá hủy.”
Không thể hiểu tại sao game lại biến thành hiện thực, Cao Mệnh chỉ có thể chấp nhận sự thật phi lý này: “Không biết bây giờ có quá muộn để xóa những thiết kế game đó hay không.

Có vẻ như mình phải đi đến Game Studio Dạ Đăng một chuyến rồi."
Khi còn làm thiết kế trò game bán thời gian, hắn đã nhiều lần hợp tác với Game Studio Dạ Đăng, cung cấp cho người ta một lượng lớn kế hoạch thiết kế và ý tưởng vụ án gi.ết người kinh dị.


Bây giờ hắn muốn xóa tất cả các kế hoạch game đã thiết kế ấy để xem liệu có thể cứu chữa mọi chuyện hay không.
Sau bữa sáng đơn giản, Cao Mệnh cất ảnh vào ba lô, mặc áo mưa và lên đường, hắn chính là dạng người đã nói là làm.
Mưa lớn gội rửa cả thành phố, mây đen bao trùm vạn vật, Cao Mệnh bắt taxi đến phía Bắc Hãn Hải.
Thực ra, theo kế hoạch ban đầu, sau khi bỏ công việc tư vấn tâm lý, hắn sẽ đến Game Studio Dạ Đăng để phỏng vấn và trở thành một nhà thiết kế game thực sự.
Nguyên nhân hắn bước vào ngành này cũng rất đơn giản, trên thị trường không có game kinh dị nào khiến bản thân cảm thấy k1ch thích nên hắn muốn tự mình thiết kế lấy một cái.
Chín giờ sáng, dưới sự hướng dẫn của cô quét dọn, Cao Mệnh đã tìm được văn phòng của Dạ Đăng.
Game Studio Dạ Đăng được liên kết với Ma Đồ Technology, nền tảng chơi game lớn nhất ở trong nước và là một trong nhiều studio game trực thuộc Ma Đồ Technology, Studio chuyên về các game kinh dị và ly kỳ.

Tuy nhiên, hiện tại studio đang trong giai đoạn chuyển đổi và cuộc sống của nhân viên cũng không mấy dễ dàng.
"Có bệnh đúng không? Các người chắc chắn là có bệnh!”
Qua cửa kính, Cao Mệnh nghe thấy tiếng gầm gừ trong văn phòng, liền nhìn vào trong cửa xem thử.
Một vài nhân viên đang ngồi tại nơi làm việc và một cảnh trò chơi đang chiếu trên màn hình lớn trước mặt họ - nhân vật nam chính trong bộ quần áo bình thường đang bí mật xem đoạn video về cái ch.ết của chính mình trong khi chiêu hồn người vợ quá cố trong ngôi nhà ma.
"Thứ khách hàng yêu cầu là một trò chơi tình yêu tương tác mới! Các người làm ra thứ này cho tôi trong hai tuần sao?!" Quản lý Cẩu (trong cẩu thả), người đứng đầu studio game Dạ Đăng, tức giận đến mức sắc mặt tối sầm đứng trước bàn, ngực phập phồng mãnh liệt, bộ tóc giả trên đầu sắp trượt xuống đến nơi.
“Không phải anh muốn nó khác biệt với những trò chơi tình ái khác trên thị trường sao?” Văn phòng không lớn, Ngụy Đại Hữu đang ngồi ở cửa, nhìn như sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.


Anh ta là người lập kế hoạch trò chơi.

đồng thời là lập trình viên tại Dạ Đăng và là một người đam mê gym.

Vài năm trước, anh ta bị ông chủ ép không còn lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm sự trợ giúp online cho việc lập kế hoạch game mới, đó là lúc anh ta gặp Cao Mệnh.
Vốn dĩ anh ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ nhưng ai ngờ được rằng kế hoạch thiết kế game mà Cao Mệnh đưa cho anh ta đã trực tiếp giành được giải thưởng tân thủ thiết kế Game sáng tạo nhất năm đâu.
Ngụy Đại Hữu cũng là một người rất thực thà, ngay lập tức giải thích sự thật với công ty, người tổ chức cuộc thi đã đổi tác giả thành Cao Mệnh, giúp hắn chính thức bước vào ngành game.
"Tôi muốn anh làm khác với những trò chơi tình ái trên thị trường! Không yêu cầu anh quay lại nghề cũ làm game kinh dị!" Quản lý Cẩu giật lấy bộ tóc giả của mình và ném nó lên bàn, mấy lọn tóc còn sót lại trên đầu ông ta ướt đẫm mồ hôi.
“Mọi người đã tăng ca hai tuần rồi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Hạ Dương đẩy kính, hơi nheo mắt lại, trên môi vẫn giữ nụ cười, như thể mọi phiền phức trên đời đều không liên quan gì đến với anh ta.


Có lẽ chính vì tâm tính tốt nên dù đã 37 tuổi mà trông anh ta như mới đôi mươi.

Anh ta là họa sĩ chính của studio, đã từng đoạt các giải thưởng nghệ thuật quốc tế, phong cách vẽ tranh của anh rất điên cuồng và kỳ quái, người bình thường khó có thể hiểu được.
“Tận lực cái quái gì!” Quản lý Cẩu vỗ mạnh xuống bàn: “Khách hàng vốn đã ít, các người còn muốn đuổi cùng gi.ết tận đúng không?”
“Gặp gỡ, tương tác, dần dần gần gũi, tình yêu ngọt ngào, cho đến khi cái ch.ết chia lìa, tôi thiết kế nó hoàn toàn theo yêu cầu của anh còn gì." Ngụy Đại Hữu lấy ra tin nhắn mà Quản lý Cẩu gửi lúc đó ra.
“Có lẽ tôi đã quá dễ dãi với các cậu!” Quản lý Cẩu liếc nhìn vài cấp dưới trong văn phòng, dùng tay ôm lấy phần tóc còn sót lại: “Công ty chúng ta có tổng cộng 41 studio, chúng ta xếp hạng 41, đã chẳng còn chỗ để tụt hạng nữa rồi! Nếu tiếp tục gây rối, chúng ta sẽ bị giải tán và đuổi cổ khỏi Ma Đồ Technology!”