Nhà Thầy Còn Thiếu Một Khôi Ngô

Chương 3: Chúng ta còn chưa học xong mà




Sau khi từ sân vận động trở về lớp, tâm trạng của Khôi Ngô như bị ai đó vứt mạnh xuống sông. Lúc hắn kéo cửa đi vào đã trưng ra khuôn mặt đằng đằng sát khí, khiến cho mọi người xung quanh mau chóng tản ra, chẳng dám hó hé tiếng nào.

Mặc dù Khôi Ngô chỉ vừa chuyển tới vỏn vẹn một tuần, song trong mắt tập thể 12A21, Khôi Ngô giống một người anh trai từng trải, hắn biết nhiều thứ hơn bọn họ, thậm chí thành tích học tập cũng có phần nhỉnh hơn chút đỉnh. Thế nên mọi người đều đồng lòng quyết định sẽ "tôn" đối phương lên làm người đứng nhì, chỉ thua mỗi chàng lớp trưởng.

Khôi Ngô dùng chân đạp ghế ra ngồi xuống. Tiếng động vang lên kích thích tò mò của những người khác. Dường như họ đang rất muốn lân la đến gần để dò hỏi tình hình, nhưng không một ai đủ can đảm làm điều đó.

Lát sau, Khôi Ngô liếc mắt sang bàn của chàng lớp trưởng, nghiêng đầu gọi: "Lớp trưởng, tao hỏi tí chuyện được không?"

Chàng lớp trưởng điềm đạm thường ngày thích chơi trồng cây ăn trái, hiếm khi chủ động hàn huyên với ai. Nào ngờ hôm nay lại được người đứng nhì bắt chuyện, gã nhất thời sửng sốt quay sang nhìn.

"Chuyện gì?" Chàng lớp trưởng kẹp gọng kính bằng ngón trỏ và ngón cái, nhạt nhẽo hỏi.

Khôi Ngô đứng dậy định bước sang ngồi kế đối phương, vừa đi được vài bước thì phát hiện trong lớp mới mọc ra hàng chục con mắt sáng rực như mắt cú mèo, dán chặt lên người hắn.

Tâm trạng vốn đã tệ, bây giờ thêm cái lũ săm soi nhiều chuyện này nữa làm Khôi Ngô nổi cáu, cao giọng quát sạch: "Nhìn cái huần hòe gì?"

Cả lớp đứng hình giây lát rồi đồng loạt bĩu môi.

Mắc gì quạu? Nhìn thôi cũng không cho là sao!

Thấy không khí căng thẳng, chàng lớp trưởng vội xua tay, lên tiếng chêm vào: "Thôi thôi thôi, ồn quá lại kéo ông già dê kia tới nữa bây giờ."

Già dê trong miệng lớp trưởng chính là thầy Tùng - một người thầy giám thị không rõ ăn ở thế nào mà ai cũng ghét bỏ.

"Sao? Mày muốn hỏi gì?"

Khôi Ngô ngồi xuống, hai tay khoanh trên bàn, đầu hơi gục vô tình che khuất đôi mắt đăm chiêu của hắn. Do dự im lặng mấy phút, Khôi Ngô hạ giọng đi vào vấn đề:

"Mày có biết gì về thầy Tú không?"

Thầy Tú? Đang dưng lại muốn hỏi về thầy Tú làm gì?

Chàng lớp trưởng sửng sốt thêm một chập. Gã chau mày, ánh mắt không còn thờ ơ lơ đễnh, ngược lại vô cùng nghiêm túc xen lẫn lo lắng.

"Mày hỏi chi vậy?"

"Tao muốn biết mới hỏi." Khôi Ngô nhướng hàng mày kiếm, đáp với vẻ mặt hiển nhiên.

Nếu hắn không muốn biết thì sao phải tốn thời gian hỏi thăm làm gì? Còn lý do vì sao lại muốn biết thì đó là chuyện khác nữa, tạm thời chưa cần bàn đến.

Chàng lớp trưởng gãi gãi khuôn cằm lún phún râu của tuổi dậy thì, đắn đo như thể sắp sửa bật mí bí mật của cõi trời. Gã trợn mắt nhìn trần nhà rồi hít sâu vào, cuối cùng thở ra và nói nhỏ.

"Có phải mày đã nghe được tin đồn gì rồi không?"

Khôi Ngô đảo mắt nhìn đối phương, ánh mắt giật thót của hắn đã đủ chứng tỏ câu hỏi của lớp trưởng không sai một ly nào.

"Chuyện đó...ờ thì có nghe được chút ít." Khôi Ngô ngắc ngứ, không dám thừa nhận mình đã nghe được rất nhiều.

Quay ngược đồng hồ về khoảng mười phút trước, sau khi nhận lon nước trái cây của Hoa Chi xong, Khôi Ngô lập tức phóng đi, muốn bám theo thầy Tú để xem người nọ đi đâu và làm gì.

Vừa hay lúc tới nơi, Khôi Ngô vô tình nghe thấy giọng điệu quát tháo giận dữ của thầy Tú. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một con người nổi tiếng là nho nhã dịu dàng của trường Maximilian phun ra mấy lời chói tai đến thế. Song, qua câu nói cuối cùng từ đối phương mà hắn đã nhanh chóng ngộ ra được vài điều thú vị.

Đứng nấp sau gốc cây bàng, Khôi Ngô định chờ đợi thời cơ thích hợp để lộ diện, tránh khiến cho thầy Tú cảm thấy xấu hổ và nghĩ rằng hắn có thói nghe lén. Đáng tiếc, thời cơ chưa kịp ló đầu thì đã có một quả tạ khác rơi xuống ngáng ngay chân hắn.

Thầy Tùng không biết từ nơi nào lượn đến, đứng sau lưng thầy Tú, ánh mắt vừa khinh thường vừa hả dạ nhìn chăm chăm bóng lưng đối phương. Và rồi Khôi Ngô đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người họ. Hơn nữa, tên của hắn còn được "vinh dự" xuất hiện trong cuộc đối thoại ấy.

Thế quái nào lại liên quan tới mình nhỉ?!

Khôi Ngô sững sờ há hốc miệng, chân đứng chôn sâu dưới đất không nhúc nhích nổi.

Thầy Tùng buông lời nhục mạ xong thì vui sướng ngoảnh mông bỏ đi. Nơi sân đất trống chỉ còn thầy Tú lặng người chẳng phản bác nửa chữ, đầu cúi gằm, hai bàn tay siết thành quyền như đang kìm chế hết mức có thể.

Trước khi Khôi Ngô xoay người lẻn trốn đi, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng rấm rứt oan ức của người kia. Bước chân khựng lại, Khôi Ngô tò mò ngoảnh đầu nhìn, tận mắt trông thấy cả người thầy Tú ngồi thụp trên đất, đầu vục giữa gối, khóc trong thầm lặng.

Gì chứ... Thầy ấy khóc thật đấy à? Vì mấy lời sỉ nhục của ông già kia mà khóc đến mức này? Thầy có phải người lớn không thế? Một người yếu đuối nhu nhược sao có thể chủ nhiệm lớp cá biệt được nhỉ? Vậy còn bí mật của thầy ấy thì sao? Mấy lời ông già kia bảo có đúng hay không? Thầy Tú từng gạ gẫm học sinh nam? Thầy Tú là đồng tính? Tại sao còn dính đến mình nữa? Thầy ấy quan tâm mình là vì cái gì? Đơn thuần là người thầy hay có suy nghĩ gì xa hơn?

Đ!t cụ, rốt cuộc là thế nào?

Mình đếch hiểu gì hết!

Bởi vì cơn hỗn mang nhất thời, Khôi Ngô đã nhịn chẳng đành mới vác mặt đi hỏi thăm Hoàng Hậu - cũng là chàng lớp trưởng 12A21 của chúng ta.

Hoàng Hậu chuyển sang gãi tóc, bình tĩnh nói: "Thôi được rồi, tao không biết mày đã nghe được những gì nhưng mà tao sẽ nói cho mày những gì mà tao biết. Thật ra là tao thấy, chứ không phải nghe qua lời đồn."

Bộ dạng nghiêm túc của Hoàng Hậu càng làm Khôi Ngô đứng ngồi không yên.

"Rồi rồi, mày kể lẹ đi, vào học bây giờ!"

Hoàng Hậu ngồi thẳng lưng, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, cố gợi lại vài ký ức vụn vặt trong đầu mình.

"Một năm trước, mọi người trong trường kháo nhau rằng thầy Tú là đồng tính..."

Sau năm đầu làm chủ nhiệm, thầy Tú được ban giám hiệu đánh giá cao tinh thần giảng dạy cũng như đạo đức nghề nghiệp, thế là đưa ra quyết định sẽ để thầy tiếp tục chủ nhiệm lớp cá biệt của trường.

Điều này khiến cho học sinh lớp cá biệt vui mừng khôn xiết. Bởi vì bọn họ đều tương đối thích tính cách của thầy Tú, dịu dàng mà rắn rỏi, thầy thường dùng những hình phạt mang tính thiết thực và đủ sức thuần hóa học sinh, chứ không phải bằng roi vọt đau đớn hay từ ngữ lăng mạ khó nghe.

Đặc biệt, trong tập thể cá biệt lúc bấy giờ có một nam sinh cực kỳ nổi tiếng. Nam sinh ấy nổi tiếng không vì thành tích học tập xuất sắc, mà là vì gia thế giàu có và nhan sắc hút hồn.

Kiến Văn xuất thân là con cháu nhà tài phiệt, nhà mặt phố bố làm to, dẫn đến hình thành suy nghĩ lẫn tính cách từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngông cuồng ngạo mạn. Mặc dù thành tích học tập chẳng bằng ai, nhưng khả năng vung tiền mua thành tích thì không ai bằng.

Trong lớp, Kiến Văn xưng hùm xưng bá, thường xuyên cầm đầu một nhóm đi hà hiếp các bạn yếu thế hơn. Vì sống trong môi trường cá biệt, những người bạn xung quanh cũng không thấy có điều gì lạ lẫm hay gai mắt, thậm chí còn ủng hộ và nịnh bợ gã ra mặt.

Tuy nhiên, từ ngày thầy Tú làm chủ nhiệm thì hơn nửa lớp đã bị thuần hóa thành mèo nhà ngoan ngoãn. Bọn họ không còn ăn chơi lười biếng, trái lại chăm chỉ học tập hơn trước kia. Đồng nghĩa với việc Kiến Văn bị mất gần phân nửa "đệ tử" của mình.

Chuyện này khiến gã điên tiết mà không biết phải giải tỏa làm sao. Thế rồi trong kỳ nghỉ hè năm lớp 10, chuẩn bị bước sang lớp 11, Kiến Văn đã dành trọn thời gian vui chơi để bày ra kế hoạch chơi khăm thầy Tú.

Ngày đi học trở lại, Kiến Văn bỗng biến thành một con người khác. Khác đến độ chẳng ai dám tin vào mắt mình.

Kiến Văn ăn mặc chỉnh tề, cáp quần đóng thùng, sơ-mi cài cúc đầy đủ, tóc nhuộm đen cắt ngắn gọn gàng, đi học đúng giờ, trong lớp siêng năng phát biểu, về nhà còn tự giác làm bài tập và chuẩn bị bài mới.

Sự thay đổi đường đột làm một số giáo viên sửng sốt không thôi. Bọn họ ai nấy chỉ biết trố mắt trầm trồ, trong lòng còn thán phục cách dạy dỗ của thầy Tú quá tuyệt vời.

Khi nghe đồng nghiệp xuýt xoa như thế, thầy Tú cũng lấy làm kinh ngạc.

"Sao mọi người lại khen tôi? Không phải tự em ấy thay đổi sao?"

"Ôi chao, thầy đừng khiêm tốn nữa! Kiến Văn nó nói là nhờ thầy mà nó thay đổi còn gì, là tự miệng nó nói đấy."

"Đúng vậy đúng vậy, Kiến Văn nó đã nói như thế thật mà. Bọn tôi có hỏi thử thầy đã làm cách gì, nhưng nó chỉ cười thôi chứ không nói gì cả. Bọn tôi còn định xin bí quyết nữa cơ ấy."

Bí quyết?

Cơ mà... mình vẫn chưa làm gì cả.

Sao Kiến Văn lại nói với mọi người như vậy nhỉ?

Vốn dĩ anh đã từ bỏ việc uốn nắn Kiến Văn rất lâu rồi. Vậy mà chẳng ngờ đến năm lớp 11 thì gã chợt nhiên tu tâm dưỡng tính. Hơn nữa, học trò này còn nói rằng chính anh là người đã thay đổi con người của gã.

Trong lòng khó hiểu và nghi hoặc, nhưng thầy Tú không chủ động hỏi Kiến Văn. Lâu dần không tự tìm ra đáp án, anh cũng bắt đầu quên đi chuyện đó.

Vào một ngày nọ, học sinh trong lớp đều xuống sân thể thao để học Thể Dục, chỉ còn Kiến Văn loay hoay làm gì đó chưa đứng dậy. Khi thầy Tú từ ngoài bước vào và nhìn thấy gã, anh liền đi đến hỏi han.

"Sao em không xuống sân học?"

Kiến Văn nghe hỏi, đầu ngẩng lên nhìn đối phương, nở nụ cười méo mó: "Hôm nay sức khỏe của em không được tốt, đã xin phép thầy rồi ạ."

"Thế à? Em bị cảm hay sao? Có sốt không?" Thầy Tú vốn hay quan tâm học sinh của mình, thầy cũng không ngại động chạm gần gũi với đối phương, thản nhiên đưa tay sờ lên trán gã.

Da thịt lòng bàn tay mềm mại chạm vào vầng trán âm ấm. Kiến Văn nhất thời ngây ra, song vài giây sau gã đã nhếch môi cười thầm.

"Em không sao đâu ạ." Kiến Văn nắm lấy bàn tay thầy Tú, cố tình siết chặt đầy vẻ mập mờ.

Lúc ấy, thầy Tú nhạy cảm nhận ra điều gì đó không đúng lắm. Anh vội vàng rút tay về, gượng gạo cười nói thêm đôi câu rồi xoay người đi mất. Kiến Văn ở lại lớp một mình, gã xòe bàn tay đã nắm lấy tay anh, kề mũi ngửi một hơi mùi sữa tắm ngòn ngọt.

Rõ ràng đây là mùi sữa tắm dính trên tay thầy Tú.

Kiến Văn nhướng cao lông mày, nở nụ cười đắc ý.

Bẵng đi một thời gian, kỳ thi cuối kỳ đã đến, mọi người ai nấy cũng bận rộn ôn tập. Trong đó có cả Kiến Văn. Lần này gã quyết tâm chen chân vào top 3 của trường, thế nên đã bỏ công bỏ sức dùi mài kinh sử ngày đêm.

Mặc dù trước giờ thành tích của Kiến Văn luôn lẹt đẹt bét lớp, nhưng điều đó không có nghĩa là gã học dốt. Vốn dĩ sinh ra trong gia đình kinh doanh, vì vậy đầu óc của Kiến Văn cũng thuộc dạng tính toán đáng gờm. Tiếc là gã lại giơ cờ trắng chịu thua với môn Ngữ Văn.

Trùng hợp thay, thầy Tú lại là giáo viên bộ môn này.

Từ sau buổi chiều Kiến Văn chủ động tìm đến thầy Tú, ngỏ ý muốn đối phương kèm riêng cho mình, hai người thường xuyên gặp nhau vào ngày cuối tuần. Có hôm bọn họ sẽ ra quán cà phê yên tĩnh để dạy học, có hôm sẽ đến nhà Kiến Văn, lại có hôm sẽ đổi sang nhà thầy Tú.

Thoạt đầu thời gian biểu diễn ra khá ổn định, chất lượng ôn tập cũng tiến bộ rõ rệt, cho đến một buổi tối nọ, hai người gặp nhau tại nhà của Kiến Văn.

Kiến Văn rót đầy một ly trái cây ép mang vào phòng. Thầy Tú đang ngồi ở bàn học chấm bài cho gã. Khi chấm xong, anh quay mặt hài lòng mỉm cười khen ngợi.

"Cách diễn đạt của em ngày càng tốt rồi, chịu khó đọc thêm nhiều bài mẫu nữa để học được cách sử dụng từ ngữ của họ là sẽ giỏi nhanh thôi."

Kiến Văn nghe vậy lòng cũng thỏa mãn, bèn nói: "Đều là nhờ thầy cả đấy thôi. Thầy uống nước đi, hôm nay tự tay em làm đó."

Ly nước trái cây ép được đẩy về phía thầy Tú.

Anh ngạc nhiên giây lát: "Em tự tay làm thật sao? Đâu cần phải như vậy, phiền em quá rồi."

Kiến Văn nhún vai, tỏ ra chẳng hề gì, ngồi xuống bên cạnh thấp giọng đáp: "Do em muốn làm cho thầy uống thôi."

"..." Thầy Tú rũ mắt, im lặng uống vài hớp nước.

Khoảng thời gian dạy học cho Kiến Văn, có lúc anh đã từng nảy sinh loại cảm giác mơ hồ và kỳ lạ giữa mình và đối phương. Anh không rõ vì sao thái độ của Kiến Văn thay đổi đến nhường này, cũng không giải thích được ánh mắt trầm ngâm của gã mỗi khi nhìn anh chấm bài.

Tuy ngoài mặt anh giả vờ không để ý, nhưng thật ra mỗi khoảnh khắc ở cạnh nhau, anh đều ngầm quan sát và ghi nhớ tất cả. Đương nhiên suy nghĩ của anh vẫn chưa bị lệch khỏi đường ray của đạo đức nghề nghiệp, nhưng anh lại cảm thấy Kiến Văn không giống bình thường.

Ví như hôm nay, Kiến Văn đã tự tay làm nước trái cây cho anh uống, còn thản nhiên nói là muốn làm.

Rốt cuộc là vì anh nhạy cảm hay thật sự có vấn đề?

Anh có nên hạn chế tiếp xúc gần gũi hay không?

Nếu làm vậy liệu có phải hơi thái quá rồi chăng?

Kiến Văn chỉ là học sinh của mình thôi, sao mình lại dám tưởng tượng ra chuyện hoang đường thế kia rồi áp đặt lên cậu ta?

"Thầy!" Bỗng, giọng nói trầm khàn của Kiến Văn truyền tới cùng với hơi thở nóng rực của gã.

Thầy Tú sực tỉnh, ngoảnh mặt qua nhìn, lập tức chạm phải đôi mắt sắc bén của Kiến Văn. Cả hai chỉ cách nhau vài cm, gần đến mức đủ khiến cho đầu óc thanh tỉnh của anh sắp nổ tung.

"À ừ, xin lỗi, thầy mất tập trung quá." Thầy Tú không dám thở mạnh, vội vàng xoay đi, nhìn xuống trang sách. "Hôm nay chúng ta sẽ viết về chủ đề..."

Đương nói thì thầy Tú ngừng lại, hàng lông mày khẽ chau vào nhau. Anh nặng nề hít thở, tầm nhìn có chút mờ ảo như bị choáng váng, cơ thể thì nóng dần lên bức bối vô cùng.

Mình bị sao vậy? Cả người nóng quá...

Thầy Tú siết bút bi trong tay, lắc mạnh đầu cố gắng níu giữ lý trí tỉnh táo. Song, mọi thứ trước mắt cứ dần dần nhòe ra, âm thanh bên tai trở nên ù ù cạc cạc.

"Thầy Tú, nhìn em này."

Giọng nói văng vẳng giống bùa chú mê hoặc.

Thế nhưng thầy Tú không nghe lời Kiến Văn. Anh chống tay đứng dậy, loạng choạng muốn rời khỏi phòng.

"Thầy làm sao thế?"

Khi thấy Kiến Văn cũng nhúc nhích muốn tiến tới gần, anh lập tức xua tay nói:

"Thầy ra ngoài chút xíu. Không sao đâu."

Kiến Văn nhướng mày nhìn "con mồi" hoảng loạn muốn bỏ chạy, kiên nhẫn đợi cho thầy Tú lảo đảo đến được cửa phòng, gã mới bắt đầu ra tay hành động. Sải chân dài giúp gã dễ dàng tóm được đối phương. Khóa chặt thầy Tú trong vòng tay, Kiến Văn cúi đầu, siết mạnh cằm anh, buộc anh ngẩng lên nhìn mình.

Bấy giờ, thầy Tú đã hiểu được mọi chuyện. Anh giãy dụa trong cơn lửa thiêu đốt bản thân, thắp lên dục vọng đầy tội lỗi.

"Thả tôi ra đi, cậu đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy? Làm ơn hãy dừng lại đi, đừng làm chuyện tồi tệ..."

"Trước nay tôi vẫn luôn làm chuyện tồi tệ mà nhỉ."

"Kiến Văn, đừng để tôi phải la lên."

"Thầy cứ la đi, ở đây không ai vào cứu thầy đâu. Nhà tôi mà, thầy mau quên thế?"

Kiến Văn phá lên cười một tiếng dài rồi thuận đà thô bạo lôi đối phương lên giường ngủ. Từ trên đổ xuống, gã liếm môi khoái trá nhìn đối phương chống cự với dục vọng của bản thân.

"Khoan hãy đi vội, chúng ta còn chưa học xong mà."

Hết chương 03.