Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 998: Gặp mặt (2)




- Lấy bản sự của điện hạ, ta cảm thấy rất không có khả năng thật bị giam lỏng. Mạc Thành nơi đó náo động, có thể là một cơ hội, để bách tính Đại Viêm đều biết Yêu tộc tồn tại, biết điện hạ quan trọng, cũng biết điện hạ bây giờ đang bị một ít người nhằm vào và hãm hại, nói như vậy, điện hạ liền có...

Nói đến đây, nàng đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng dừng lại, nhìn ba người một chút, có chút ngượng ngùng nói:

- Ta... Ta nói lung tung.

Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra trầm tư.

Trong mắt Hoa Cốt lấp lóe tinh quang, đột nhiên hỏi:

- Tần nhị tiểu thư, bệnh của ngươi như thế nào? Sau khi đến kinh đô, có trị liệu qua?

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Thoáng tốt một chút, đoạn thời gian này, tất cả mọi người đều đang vì bệnh của ta mà bôn ba.

Hoa Cốt ý vị thâm trường nhìn nàng một cái nói:

- Nếu như có thể chữa khỏi, thành tựu của Tần nhị tiểu thư về sau nhất định là bậc cân quắc không thua đấng mày râu.

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Vi Mặc chỉ muốn ở nhà lặng yên đọc sách, không muốn có thành tựu gì.

Hoa Cốt cười nói:

- Hẳn là muốn ở nhà lặng yên giúp chồng dạy con? Đã lâu như vậy, Tần nhị tiểu thư còn chưa bắt lại tỷ phu của mình sao?

Gương mặt Tần Vi Mặc hơi ửng đỏ một chút, không có trả lời.

Mấy người đi thẳng tới Trích Tiên cư.

Hoa Cốt dừng ở ngoài cửa, nhìn ‘Trích Tiên cư’ ba chữ bên trên bảng hiệu, không khỏi thở dài:

- Lấy tài hoa của Lạc tiên sinh, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ Trích Tiên .

Tần Vi Mặc nghe được giọng điệu này, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng.

- Đông! Đông! Đông!

Châu nhi tiến lên gõ cửa.

Cửa sân rất mau mở ra.

Tiểu Điệp nhô đầu ra, thấy ở ngoài có nhiều người như vậy đang đứng, vội vàng nói:

- Nhị tiểu thư, quận chúa, công tử nhà ta không có ở đây, sáng sớm người đã bị Bách Linh tỷ tỷ và Hạ Thiền tỷ tỷ gọi đi. Bách Linh tỷ tỷ nói là muốn để công tử đi kể chuyện xưa cho bọn họ nghe.

Tần Vi Mặc nghe vậy giật mình, lập tức cười nói:

- Được rồi, vậy chúng ta đi tỷ tỷ nơi đó tìm hắn. Tiểu Điệp, ăn điểm tâm chưa?

Tiểu Điệp khiếp vía thốt:

- Ăn rồi.

Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn nàng, thân thiết nói:

- Mỗi ngày nhớ ăn nhiều thêm chút, quá gầy.

Tiểu Điệp thụ sủng nhược kinh, trong lòng tràn đầy cảm động, gật đầu nói:

- Ừm, vâng.

Tần Vi Mặc mỉm cười, lúc này mới mang theo một đoàn người đi đến Linh Thiền Nguyệt cung.

Hoa Cốt nhìn nàng một cái, cười nói:

- Tần nhị tiểu thư đối xử với một nha hoàn đều ôn nhu như vậy, khó trách Lạc tiên sinh sủng ái Tần nhị tiểu thư có thừa.

Tần Vi Mặc lại nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, không nói gì.

Mấy người rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Hoa Cốt nhìn danh tự bên trên bảng hiệu, trong mắt lấp lóe ánh sáng, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh.

Châu nhi vội vàng tiến lên gõ cửa.

Qua hồi lâu, có tiếng bước chân dồn dập chạy tới mở cửa.

Bách Linh hơi không kiên nhẫn mà nói:

- Người ta đang nghe cố sự đây, ngươi...

Khi nhìn thấy Tần nhị tiểu thư, lập tức cười rạng rỡ, ngọt ngào nói:

- Nhị tiểu thư, có chuyện gì sao?

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Bách Linh, vị Hoa Cốt cô nương này tìm tỷ phu có một số việc, ngươi gọi hắn ra một chút.

Ánh mắt Bách Linh lúc này mới nhìn thấy thiếu nữ phấn váy trước mắt, lập tức sững sờ, đi ra, tiến đến phụ cận, đưa cái mũi ngửi ngửi, hồ nghi nói:

- Trên người ngươi có bôi mật ong sao?

Hoa Cốt thản nhiên nói:

- Xem như thế đi.

Ánh mắt Bách Linh cổ quái nhìn lại vài lần, nói:

- Nói láo, ngươi rõ ràng thường xuyên ăn mật ong, trên người mới ngọt ngào như thế.

Lập tức liếc qua trước ngực cao ngất của nàng, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nói:

- Ngươi tìm cô gia nhà ta có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với ta.

Hoa Cốt nhìn nàng nói:

- Ngươi có thể đại biểu cho hắn sao?

Bách Linh nói:

- Đương nhiên có thể.

Hoa Cốt nhíu nhíu mày.

Nguyệt Ảnh lập tức cầm kiếm đi lên trên trước, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc nói:

- Bảo ngươi đi gọi thì ngươi cứ đi gọi, đừng nói nhảm.

Bách Linh nhìn quanh trái phải, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nói:

- A, vừa rồi ai đang gọi ta?

- Bang!

Nguyệt Ảnh đột nhiên rút kiếm ra.

Nhưng kiếm trong tay còn chưa nâng lên, đột nhiên cứng lại tại chỗ.

Bởi vì một thanh kiếm khác vậy mà chẳng biết lúc nào đã vô thanh vô tức đặt ở trên cổ nàng.

Mũi kiếm băng lãnh đụng chạm da thịt trên cổ nàng, làm nàng cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Thiếu nữ băng lãnh một bộ váy áo xanh nhạt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Bách Linh, trong tay đang cầm chuôi bảo kiếm dày đặc khí lạnh.

Tràng diện lập tức giương cung bạt kiếm.

- Khục... Khụ khụ...

Tần nhị tiểu thư đột nhiên ho khan.

Hạ Thiền sửng sốt một chút, lập tức thu kiếm trở vào bao, ‘Sưu’ một tiếng lướt vào tiểu viện, biến mất không thấy gì nữa.