Nam Cung Mỹ Kiêu thấy nàng tức giận, hừ lạnh một tiếng, dời đi chủ đề, nói:
- Ngươi ở nơi nào?
Đao tỷ giọng lạnh lùng trả lời:
- Tại sao ta phải nói cho ngươi? Chúng ta rất quen thân sao?
Lập tức cười lạnh:
- Ngươi muốn tìm Sở Phi Dương?
- Hứ!
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường xoay người, bước nhanh đi về chỗ xe ngựa, nói:
- Bản tiểu thư chỉ thuận miệng hỏi một chút, sợ ngươi không có chỗ ở mà thôi. Còn Sở Phi Dương, có quan hệ gì với bản tiểu thư?
Nói xong, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, vén rèm lên chui vào.
- Giá!
Xe ngựa bắt đầu chạy đi.
Đao tỷ đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, ánh mắt lấp lóe, nói:
- Phải nhanh nói cho tiểu tử kia biết. Vị đại tiểu thư này tìm hắn, chỉ sợ không phải chuyện tốt. Tiêu ký bên trên xe ngựa kia tựa như là của Hoàng tộc, cũng không biết tiểu tử kia làm sao trêu chọc nàng. Chẳng lẽ là nợ phong lưu?
Trong xe.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm đối diện, nói:
- Ngươi biết nữ tử tóc bạc vừa rồi?
Lạc Thanh Chu lắc đầu đáp:
- Không biết.
Lập tức lại nói:
- Tóc trên đầu người nọ là màu bạc, không phải màu trắng, mũi nàng cao thẳng, con ngươi lại là màu lam, ngũ quan lập thể, vóc dáng rất cao, thoạt nhìn như là người Tây Vực. Quận chúa thế nào nhận biết nàng?
Nam Cung Mỹ Kiêu híp con ngươi, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, lạnh lùng thốt:
- Có quan hệ gì với ngươi?
Lạc Thanh Chu ngậm miệng lại, không có nói tiếp.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn một hồi, nhắm mắt lại, suy nghĩ chuyện.
Xe ngựa rất nhanh vào nội thành, dừng lại trước cửa Đoan Vương phủ.
Quản gia Đoan Vương phủ sớm đã được tiểu quận chúa mệnh lệnh, đứng đợi ở sau cửa ra vào, gặp hai người xuống xe, vội vàng thúc giục nói:
- Quận chúa vào nhanh đi, tiểu quận chúa đang nổi giận ở trong sân bóng đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng mang theo Lạc Thanh Chu tiến vào trong phủ, bước nhanh đi tới sân bóng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đang luyện bóng ở trên sân bóng.
Đoan vương gia Nam Cung Khác bồi tiếp, lại không ngừng bị quở trách, đành phải cười lấy lòng.
Đợi nhìn thấy Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Lạc Thanh Chu chạy đến, Nam Cung Khác cuối cùng thở dài một hơi, vội vàng nói:
- Tiểu Nhuỵ, Mỹ Kiêu tỷ của ngươi và Thanh Chu tới.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đưa chân đạp bóng da, tức giận nói:
- Làm sao hiện tại mới đến? Đến muộn, sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ hết rồi!
Nam Cung Mỹ Kiêu nói xin lỗi:
- Thật có lỗi Tiểu Nhuỵ, ta lâm thời có một số việc, trên đường chậm trễ. Hôm nay chúng ta cùng ngươi luyện nhiều thêm một lát, trời tối lại đi, có được hay không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Lạc Thanh Chu sau lưng nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng quay đầu nói:
- Lạc Thanh Chu, nhanh xin lỗi Tiểu Nhuỵ.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Quận chúa, là chúng ta không đúng, lần sau chúng ta nhất định đến đúng giờ luyện bóng với ngươi.
Nam Cung Tiểu Nhụy liếc hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, xin lỗi thôi không được, ngươi phải dùng hành động thực tế đền bù.
Lập tức nghĩ nghĩ, nói:
- Như thế này đi, ta đi chụp bóng, ngươi đến sút gôn. Nếu như ngươi đá vào, bản quận chúa sẽ tha thứ cho ngươi, nếu ngươi đá không vào, hừ, sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ liền không có.
Lạc Thanh Chu một mặt khổ sở nói:
- Quận chúa, ta chỉ biết bắt bóng, không biết đá bóng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ trực tiếp đá bóng đến trước mặt hắn, quay người đi đến cầu môn nhà mình, nói:
- Tùy ngươi, đá hay không đá. Dù sao ta đi chụp bóng, ngươi trực tiếp tới sút gôn. Cho ngươi ba lần cơ hội, chỉ cần ngươi đá vào một lần, chuyện hôm nay các ngươi đến trễ, bản quận chúa sẽ bỏ qua. Nếu đá không vào, hừ hừ, cáo từ!
Lạc Thanh Chu còn muốn lên tiếng, Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Tiểu Nhuỵ, ta có thể thay thế hắn không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đã chuẩn bị tư thế trước cầu môn, khuôn mặt nhỏ lạnh lại, nói:
- Đương nhiên không được, ta chỉ muốn hắn đá.
- Lạc Thanh Chu, đi!
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức ra lệnh.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đành phải xoay người từ dưới đất ôm lấy bóng da, đi tới nói:
- Quận chúa, có hạn chế khoảng cách không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ có chút xoay người, nói:
- Bên ngoài mười mét, thẳng tắp hay đường vòng cung đều có thể.
- Đương nhiên, cũng có thể mang bóng đặt ở giữa sân, tùy ngươi.
Lạc Thanh Chu dừng lại tại chỗ mười mét, đặt bóng da ở trên mặt đất.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hơi nhếch khóe môi lên, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng da trên đất và hai chân của hắn, nói:
- Tới đi, cứ việc đá, dùng lực lớn nhất, không cần sợ làm tổn thương ta.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nàng mấy giây, nghe được trong trong lòng nàng nói: 【 Hừ, hôm qua bị gia hỏa này thủ vệ nhục nhã, hôm nay bản quận chúa muốn ăn miếng trả miếng, để hắn đá không vào 】