Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 987: Thần Điêu Hiệp Lữ (2)




- Ẩn ẩn ca thanh quy trạo viễn. Ly sầu dẫn trước Giang Nam ngạn. Bờ thu Việt nữ hái sen, Vờn tay áo lụa ẩn khoen xuyến vàng. Hái hoa hoa ánh mặt nàng, Lòng đây chỉ khốn nỗi quàng tơ vương. Hỏi dòng Kê Xích phong sương, Mù thâm khói nhẹ chung đường bạn đâu? Chèo về ca vẳng bến đầu, Bờ lan một dải mây sầu Giang Nam....

Tần đại tiểu thư hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn ngón tay nhỏ nhắn trên dây đàn, nghe vào trong tai, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Bách Linh, Hạ Thiền đều nín thở ngưng thần, nghe rất chân thành.

Lạc Thanh Chu thao thao bất tuyệt, đợi giảng đến hồi 5, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ gặp mặt, tiền viện đột nhiên truyền đến giọng của Châu nhi lớn tiếng hô hoán:

- Cô gia! Cô gia!

Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ, buổi chiều còn có việc, vội vàng cáo từ nói:

- Đại tiểu thư, chiều nay ta còn muốn bồi Nam Cung quận chúa đi Đoan Vương phủ, đêm nay trở lại kể tiếp cho ngươi nghe.

Dứt lời, vội vàng rời đi.

Ba người nhìn hắn bước nhanh chạy ra vườn hoa, sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng.

Bách Linh lập tức dậm chân nói:

- Cô gia thật ghê tởm, đang đến đoạn đặc sắc đây! Người ta muốn nghe sư phụ cùng đồ đệ ở chung sinh hoạt nha.

Tần đại tiểu thư an tĩnh một hồi, tiếp tục động dây đàn.

Lạc Thanh Chu đến tiền viện.

Châu nhi lập tức oán giận một trận:

- Cô gia, quận chúa đang đợi ngươi tại Trích Tiên cư gần một canh giờ rồi, ngươi ở chỗ này làm gì?

Lạc Thanh Chu nghe xong, không có thời gian để ý đến nàng, lập tức chạy ra cửa.

Chờ hắn trở lại Trích Tiên cư, Nam Cung Mỹ Kiêu đang đứng trong tiểu viện nói chuyện cùng Tần nhị tiểu thư.

Hắn nghe được một câu:

- Tên kia có ý gì? Đều đã ly hôn với Khiêm Gia, còn cả ngày chạy tới chạy lui, có phải không bỏ được hay không? Vi Mặc, ngươi nên quản một chút.

Khi hắn đi vào tiểu viện, tiếng nói chuyện ngừng lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi biết hiện tại là giờ gì chưa? Ngươi đi đến chỗ chị vợ ngươi nơi đó làm gì? Nghỉ trưa sao?

Lạc Thanh Chu: - ...

Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, còn muốn mỉa mai vài câu, Tần nhị tiểu thư đã vội nói:

- Mỹ Kiêu tỷ, thời gian đã không còn sớm, mau đi đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lấy ra một bộ trang phục màu đen từ trong nhẫn trữ vật, nói:

- Cho, nhanh đi vào phòng thay vào, chuyên môn để cho người ta làm cho ngươi, miễn cho khi đến đó còn muốn mượn y phục của người ta mặc, mất mặt.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận quần áo, nói một tiếng cảm ơn, vào trong nhà.

Chờ hắn vào phòng mặc bộ trang phục màu đen này xong mới phát hiện y phục này tựa hồ giống nhau như đúc với quần áo hắn mặc sau khi biến thân, ngay cả kích thước tựa hồ cũng kém không nhiều.

Nha đầu kia không phải đang hoài nghi hắn chứ?

Đang ở trong phòng nhìn gương do dự, bên ngoài truyền đến tiếng Nam Cung Mỹ Kiêu thúc giục:

- Lạc Thanh Chu, có thể nhanh lên một chút hay không? Ngươi chuẩn bị đi ăn cơm chiều sao?

Lạc Thanh Chu đành phải thu liễm khí tức, bước nhanh đi ra khỏi phòng.

- Thật lề mề, ngươi...

Nam Cung Mỹ Kiêu gặp hắn đi ra, đang muốn tiếp tục than vãn, lại sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm toàn thân cao thấp hắn đánh giá một phen, trầm mặc.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Thanh Chu ca ca, quần áo vừa hay phù hợp, mặc rất oai hùng.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại liếc mắt nhìn, quay người bước nhanh đi ra ngoài viện, nói:

- Đi nhanh đi, chờ một lúc nếu Tiểu Nhuỵ tức giận, không giúp chúng ta thu thập sương sớm, tự gánh lấy hậu quả.

Lạc Thanh Chu vội vàng phất tay cáo từ nhị tiểu thư, đi theo ra ngoài.

Hai người một trước một sau, rất nhanh rời đi.

Tần nhị tiểu thư đi tới cửa ngoài, nhìn bóng lưng của bọn hắn, thẳng đến bóng lưng của hai người biến mất tại góc rẽ mới thu hồi ánh mắt, trong mắt mang theo một vòng ý cười, lẩm bẩm:

- Ngược lại là thật xứng.

Châu nhi ở một bên kinh ngạc nói:

- Tiểu thư, ai và ai thật xứng?

Thu nhi nhìn nàng nói:

- Ngươi và cô gia thật xứng đôi.

Châu nhi mở to hai mắt:

- A?

Thu nhi nói:

- Châu nhi, có thể đừng nói nhiều như vậy hay không?

Châu nhi lúc này mới kịp phản ứng, không có lên tiếng nữa.

Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Nam Cung Mỹ Kiêu ra phủ, lên xe ngựa.

Mộc di giương roi, ‘Ba’ một tiếng quất vào mông ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm nhỏ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu mà ngồi, nhìn không chớp mắt.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mở miệng hỏi:

- Ngươi bây giờ còn thường xuyên đi tìm Khiêm Gia?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không phải thường xuyên, chỉ là ngẫu nhiên đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:

- Nàng hiện tại đã không có quan hệ gì với ngươi rồi, ngươi còn cả ngày ưỡn mặt chạy tới chỗ đó làm gì? Người ta hoan nghênh ngươi sao? Thời điểm này, ở nhà đi học cho giỏi, hoặc đi bồi Vi Mặc không tốt sao?