Hai tay của hắn bị trói chặt, con mắt cũng bị che.
Hắn bị nâng lên, bị ôm eo, sau đó xoay tròn một vòng bên cạnh giường, ‘Phanh’ một tiếng, bị quăng lên trên giường...
Lại là một giấc mộng khắc cốt minh tâm, nửa thật nửa giả, làm hắn cảm thấy khuất nhục nhưng lại có một phen tư vị đặc biệt.
Giống như đêm động phòng tân hôn.
Ngoài cửa sổ, đêm tối như mực.
Vòng trăng bạc trong bầu trời đêm kia không biết khi nào đã ẩn vào tầng mây.
Gió nổi lên, mây đen dày đặc.
Trời gần sáng, trên trời rơi mưa nhỏ li ti.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, cảm giác được trong ngực ôm một bộ thân thể mềm mại mà trơn nhẵn, trong lòng lập tức chấn động, cuống quít ôm chặt nàng, mở mắt ra nhìn lại.
Người đang ngủ thơm ngọt trong ngực, trên người không mảnh vải che thân.
Đúng là Tiểu Điệp.
Hắn ngốc trệ một chút, ngẩng đầu, nhìn bài trí trong phòng.
Đây là gian phòng của hắn.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn vậy mà về tới gian phòng của mình, còn ôm Tiểu Điệp đã bị lột sạch quần áo đang ngủ.
- Ầm ầm!
Một tia sét xẹt qua từ phía trước cửa sổ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng sấm.
Thân thể Tiểu Điệp run lên, bị bừng tỉnh.
Nghe được tiếng mưa rơi li li ngoài cửa sổ, nàng lập tức mở mắt ra, mơ hồ không rõ mà nói:
- Trời mưa...
Nàng ngẩn người, đột nhiên kéo chăn mền, nhìn một chút thân thể của mình, lại đưa tay sờ soạng một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Công tử, người khi nào cởi bỏ quần áo của người ta? Người... Người muốn sao?
Lạc Thanh Chu cảm giác toàn thân như nhũn ra, trong cơ thể trống rỗng, không biết là thuốc hay là thân thể đã bị móc sạch, mà đầu còn có chút mê muội.
Hắn ngơ ngẩn một hồi, cúi đầu nhìn nàng nói:
- Không phải chính ngươi cởi sao?
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Làm gì có, người ta mặc cái yếm ngủ đây này.
Lập tức lại nói:
- Công tử, muốn thì cứ nói, nô tỳ cũng không phải ngoại nhân, có cái gì ngượng ngùng, nô tỳ hầu hạ công tử.
Nói xong, rút vào trong chăn.
Lạc Thanh Chu biến sắc, cuống quít ôm lấy đầu của nàng nói:
- Đừng!
Lập tức tách đầu của nàng ra, ôm nàng vào trong ngực nói:
- Tiểu Điệp, không cần, ta còn không muốn.
Thật không muốn, một giọt cũng không còn.
Tiểu Điệp nói:
- Vậy công tử làm gì vụng trộm cởi cái yếm của người ta đây?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Cảm giác vướng bận, muốn cho thỏ nhỏ ra ngoài hít thở không khí.
Tiểu Điệp: - ...
Hai người ôm cùng một chỗ, nghe tiếng mưa rơi tiếng sấm ngoài cửa sổ, không có lại nói tiếp.
Trong đầu Lạc Thanh Chu hỗn loạn tưng bừng.
Tối hôm qua là bị Bách Linh đánh lén? Mùi thơm kia, người cưỡi ở trên người hắn...
- Ông!
Trong túi trữ vật đột nhiên truyền đến âm thanh bảo điệp đưa tin chấn động, chỉ có thần hồn của hắn có thể cảm nhận được.
Hắn sửng sốt một chút, lấy ra xem, định thần nhìn lại.
Tiểu Nguyệt phát tới một tin tức: 【 Ca ca, nơi này sét đánh, thật đáng sợ, muội muội nhớ ngươi 】
Lạc Thanh Chu chưa đáp lời, trực tiếp ném vào trong túi trữ vật.
Bóng đêm rất nhanh tán đi.
Sau khi trời sáng, tia sáng phía ngoài vẫn lờ mờ như cũ.
Mưa thu vẫn đang rơi li ti không ngừng.
Lạc Thanh Chu và Tiểu Điệp rời giường, rửa mặt xong, mặc vào nho bào rộng rãi, hắn cầm ô giấy dầu, đi ra cửa.
Tiểu Điệp ở dưới mái hiên hỏi:
- Công tử, mưa lớn như vậy mà người muốn đi đâu?
Lạc Thanh Chu dừng bước trong đình viện, quay đầu nói:
- Đi xem Hạ Thiền một chút, nàng hôm qua ngã bệnh, không biết đã đỡ hay chưa. Nếu có người tới tìm ta liền nói ta bề bộn nhiều việc.
Tiểu Điệp nói:
- Nếu như là nhị tiểu thư thì sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Cũng nói như vậy.
Nói xong, ra cửa, đi đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Một đường đầy bùn đất.
Trong không khí nổi trôi hương vị bùn đất.
Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.
Lạc Thanh Chu tiến lên gõ cửa, chờ đợi hồi lâu, không có người ra mở.
Đang lúc tự hỏi muốn nhảy tường đi vào hay không, nội viện đột nhiên truyền đến giọng nói thanh của Bách Linh:
- Mưa lớn như vậy, ai đang gõ cửa? Đừng quấy rầy chúng ta đi ngủ.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Bách Linh, mở cửa ra.
Bách Linh đứng dưới mái hiên, kinh ngạc nói:
- Cô gia, ngươi có chuyện gì sao? Người ta còn đang ngủ đây, không mặc quần áo.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi bảo Thiền Thiền mở ra cửa.
Bách Linh nói:
- Thiền Thiền cũng không mặc quần áo.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đại tiểu thư đâu?
- Đại tiểu thư... Hừ! Thối cô gia, vậy mà muốn đại tiểu thư đi ra mở cửa cho ngươi, nằm mơ đi.
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cô gia, có việc liền nói, không có chuyện thì người ta còn trở về đi ngủ, buồn ngủ quá.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi mở cửa, ta có lời muốn nói với ngươi.