Lúc trước hắn tưởng rằng Hạ Thiền là nguyên nhân, nhưng tựa hồ lại không có khả năng.
Khí tức Hạ Thiền băng hàn, thần hồn của hắn có thể rõ ràng mà nhìn thấy, chỉ ở bên trong phạm vi mười bước, không có khả năng bao phủ diện tích lớn như vậy.
Chẳng lẽ nguyên nhân là tòa phủ đệ kia.
Dù sao phía dưới phủ đệ kia ẩn tàng chiến trường thượng cổ và các loại không gian vỡ vụn, có kết giới tràn ra, cũng có chút ít khả năng.
Lại hoặc là… Nguyên nhân khác?
Trong lòng Lạc Thanh Chu phỏng đoán, ánh mắt vừa cẩn thận nhìn chằm chằm Linh Thiền Nguyệt cung một hồi, thực sự kìm nén không được tò mò và nghi hoặc trong lòng, quyết định đi qua nhìn một chút.
Mặc dù có chút không đạo đức, nhưng mục đích của hắn cũng không phải là vì nhìn trộm thứ gì không thích hợp cho thiếu nhi.
Hắn tiến về sân nhỏ nhìn, không tiến vào gian phòng.
Có giáo huấn tại Mạc Thành, sau khi hắn tới gần, cũng không có lập tức hạ xuống, ở giữa không trung cảm thụ và quan sát một hồi, gặp không có nguy hiểm, chậm rãi bay xuống dưới.
Hắn trực tiếp bay xuống tiến vào hậu viện.
Ai ngờ vừa đừng bên trên đình nghỉ mát, một cỗ hàn ý quen thuộc đột nhiên đánh tới.
- Bạch!
Kiếm quang lóe lên, Hạ Thiền mặc váy ngủ đột nhiên cầm kiếm từ trong nhà đi ra, ánh mắt lạnh như băng, quét mắt toàn bộ hậu hoa viên.
Nha đầu này có cảm giác bén nhạy dị thường, tựa hồ đã nhận ra khí tức xa lạ.
Bất quá nàng cầm kiếm đi một vòng trong hoa viên, cũng không có phát hiện người nào xâm nhập, ánh mắt cũng không có nhìn về phía trên đình nghỉ mát.
Trên mặt nàng lộ ra một tia nghi hoặc, cẩn thận quan sát một hồi, sờ lên cái trán, tựa hồ đang hoài nghi chắc do mình ngã bệnh, cảm giác sai, sau đó cẩn thận đi vào trong nhà.
Lạc Thanh Chu thi triển liễm tức thuật, ẩn giấu đi khí tức thần hồn của mình, lại chờ đợi trong chốc lát, mới từ bên trên đình nghỉ mát bay xuống dưới.
Vừa đặt chân trên mặt đất, trong phòng đột nhiên ‘Bá’ bay tới một đạo hàn mang, hắn nghiêng người né qua, ‘Phốc’ một tiếng, đâm vào trên cây phía sau hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, đúng là một thanh phi đao hàn quang sâm sâm.
Kiểu dáng phi đao có chút quen thuộc, có chút giống như phi đao mỗi lần Châu nhi luyện tập.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Đúng vào lúc này, lại có ba thanh phi đao từ trong nhà bay ra, tinh chuẩn không sai hướng về trán, cổ họng, trái tim của hắn bắn nhanh mà đến.
Có người có thể trông thấy hắn.
Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, nơi nào còn dám lưu lại, lập tức từ dưới đất lướt lên, bay lên giữa không trung, bỏ trốn mất dạng.
Bách Linh quả nhiên không đơn giản.
Lạc Thanh Chu trở lại Trích Tiên cư, đứng trên nóc nhà, nhìn hậu hoa viên Linh Thiền Nguyệt cung, nghĩ đến phi đao vừa rồi, lại liên tưởng đến Châu nhi phi đao.
Châu nhi phi đao, chỉ sợ là Bách Linh dạy.
Trước đó hắn đã nghĩ qua, Hạ Thiền lợi hại như vậy, Bách Linh khẳng định cũng không đơn giản.
Bất quá hắn mỗi lần thăm dò, đối phương đều biểu hiện yếu đuối bất lực, người vật vô hại, vẫn luôn không có thăm dò ra.
Không nghĩ tới đêm nay nàng rốt cục động thủ.
Làm hắn cảm thấy giật mình nhất không phải đối phương biết phi đao, mà là đối phương lại có thể nhìn thấy hắn.
Ngoại trừ võ giả tu vi cao thâm, có thể rõ ràng cảm giác được hắn ra, cũng chỉ có người tu luyện thần hồn mới có thể nhìn thấy hắn.
Nha đầu kia sẽ là loại tình huống nào đây?
Võ giả thâm tàng bất lộ?
Hay là lén lút tu luyện thần hồn?
Đương nhiên, còn có một loại tình huống khác, hậu hoa viên Linh Thiền Nguyệt cung có bố trí một loại trận pháp nào đó có thể khóa chặt thần hồn.
Nếu không, sao lúc hắn ở phía trên đình nghỉ mát lại không có phi đao bắn về phía hắn, mà hắn vừa hạ xuống đất, phi đao liền đến?
Loại tình huống này, cũng rất có thể.
Nhưng mặc kệ là loại tình huống nào, nha đầu kia không đơn giản.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm Linh Thiền Nguyệt cung một hồi, quyết định lại đi thử một chút.
Hắn bay lên giữa không trung, lần nữa đi tới trên không Linh Thiền Nguyệt cung, lập tức cẩn thận từng li từng tí bay xuống đình nghỉ mát trong hậu hoa viên.
Ai ngờ đúng vào lúc này, ‘Bá’ một tiếng, một cỗ hơi lạnh thấu xương đột nhiên từ phía dưới đánh tới.
Đồng thời, toàn bộ Linh Thiền Nguyệt cung đột nhiên bị một cỗ hàn khí màu băng lam bao phủ.
Toàn bộ thần hồn hắn lập tức như rớt vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương, cảm giác toàn thân sắp bị đông kết thành băng điêu.
Trong lòng hắn giật mình, cuống quít bay lên trên.
Lập tức nhanh chóng rời khỏi khu vực kia, bay trở về đến nóc nhà Trích Tiên cư.
Dù vậy, toàn thân vẫn như cũ bị hàn ý vừa rồi đột nhiên đánh tới đông lạnh không khỏi run rẩy.
Hắn giương mắt nhìn qua, toàn bộ Linh Thiền Nguyệt cung trong tầm mắt thần hồn đã mông lung, thấy không rõ lắm.
- Là trận pháp?