Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 788: Khoa cử yết bảng, có người cười có người khóc (2)




Nhật dạ phu thê bách dạ ân. (*)

[* Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân ái yêu thương]

Người không phải cỏ cây, có ai vô tình.

Hai người tuy không phải là vợ chồng thật sự, lại có danh vợ chồng, huống hồ đối phương phi thường tốt đối với hắn.

Hắn có hết thảy như hôm nay có thể nói đều dựa vào thiếu nữ kia mà có được.

Nếu nói không có một tia tình cảm nào với nàng, làm sao có thể?

Mặc dù sớm biết một ngày này sẽ đến, nhưng bây giờ đột nhiên tới, hắn khó tránh khỏi lại có chút thẫn thờ và khó chịu.

- Thanh Chu, Bách Linh cùng Hạ Thiền đều biết, đúng không?

Tần Xuyên lại hỏi.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Tần Xuyên nhún vai, nói:

- Khó trách không có theo tới. Không sao, qua một đoạn thời gian ngắn liền tốt.

Nói xong, hắn xích lại gần thêm, nói:

- Thanh Chu, nghĩ kỹ chưa, chuẩn bị lúc nào thành thân? Là trực tiếp làm ở Mạc Thành, hay là đi kinh đô?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Nhị ca, chuyện này, chính ta còn không có cách nào quyết định.

Tần Xuyên nhìn bọn người Tần nhị gia cách đó không xa một chút, thấp giọng nói:

- Theo ta, vẫn là đi kinh đô lại xử lý. Mạc Thành nhiều người, phần lớn đều biết ngươi... Ta sợ đến lúc đó có người nói chuyện khó nghe, lại có chút tin đồn, để ngươi và Khiêm Gia cảm thấy khó xử. Thật ra nếu như hai người muốn ở cùng một chỗ, ở đâu đều như thế, cũng không cần nóng lòng nhất thời.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị ca nói rất đúng.

Hai người thấp giọng nói chuyện, Tống Như Nguyệt nhìn thấy, mặt nhìn nơi khác, ánh mắt cũng nhìn nơi khác, thân thể lại lặng lẽ di động qua, vểnh tai nghe lén.

Hai người nhìn nàng một cái, đều ngậm miệng lại.

- Hừ!

Tống Như Nguyệt trừng nhi tử của mình một chút, lại bước nhỏ rời đi.

Mặt trời từ đỉnh núi lên tới giữa không trung.

Cửa chính trường thi vẫn như cũ đóng chặt.

Rất nhiều người chờ không nổi, bắt đầu tiến lên hỏi thăm những binh sĩ thủ vệ, nhưng cũng không có người trả lời.

Thật ra những binh lính kia cũng buồn bực, theo lý mà nói lúc này nên yết bảng, làm sao còn không có ra?

Rất nhiều người bắt đầu lớn tiếng hô hoán.

Đám người ẩn ẩn có dấu hiệu hỗn loạn.

Tới gần giữa trưa, một đám thủ vệ đột nhiên từ bên trong đi ra, mở cửa chính.

- Ra! Ra.

- Ông trời ơi, rốt cục ra rồi.

Mọi người lập tức kích động, cuống quít mở to hai mắt, nhìn về phía cửa ra vào.

Mọi người Tần gia đều vô cùng khẩn trương.

Cửa lớn mở ra, một đám thủ vệ vác lấy yêu đao như lang như hổ, xua tán đám người tới gần cửa ra vào, dọn ra một mảng không gian lớn cho vách tường dùng để dán danh sách thiếp bảng.

Mọi người đều ngưng khí ngưng thần, nhìn sang nơi đó.

Toàn bộ đường đi đột nhiên an tĩnh lại.

Lại qua một lát.

Một nam tử trung niên người mặc quan phục quan viên đi ra, sau lưng hắn có hai người hầu đi theo.

- Dán lên đi.

Quan viên trung niên quét mắt nhìn đám người trên đường phố một chút, phân phó sau lưng một tiếng.

Lập tức, hai tên người hầu đi đến trước vách tường, bắt đầu dán lên bảng danh sách.

Đám người trên đường phố như nước thủy triều, cuống quít tới gần phía trước, muốn nhìn rõ.

Quan viên trung niên nhìn thoáng qua bảng danh sách trên vách tường, quay người tiến vào trường thi.

Hai tên người hầu rất nhanh dán xong, mắt thấy đám người trùng trùng điệp điệp vọt tới, biến sắc, cuống quít rời đi, chạy vào trường thi.

Những hộ vệ bên cạnh cũng đều lần lượt rời đi.

Đám người lập tức sôi trào, đều tranh nhau chen lấn tới trước, mở to hai mắt, nhìn bảng danh sách phía trên vách tường.

- A! Ta trúng rồi! Ta trúng rồi.

Bên trong đám người chen đến trước nhất đột nhiên bộc phát ra một tiếng la mừng rỡ như điên.

Bằng hữu thân thích chen chúc bên cạnh hắn đều vô cùng kích động, các loại lấy lòng, vuốt mông ngựa.

Ánh mắt những người khác ở bốn phía nhìn về phía hắn không giống như trước, bất giác tự động nhường đường.

Đám người Tần gia cuống quít hướng về bên trong lao tới, thế nhưng quá nhiều người, lúc này tất cả mọi người liều lĩnh xông về phía trước, căn bản không quản bọn họ có phải quý nhân hay không.

Tần Xuyên lập tức hét lớn một tiếng, nói:

- Ta đi trước nhìn.

Nói rồi vọt thẳng vào đám người, ỷ vào thể chất mạnh mẽ của võ giả, quả thực mở ra một con đường, chen vào.

- Con mẹ nó, ai mà chen mạnh vậy?!

- Gấp cái gì chứ.

Mấy người bị hắn đẩy ra, lại bị người phía sau chen lên, rơi ở phía sau lập tức chửi ầm lên.

- Cút!

Một bên khác, Vương Thành cũng mặt âm trầm, đẩy đẩy giật mạnh, nhanh chóng tới gần bảng danh sách trên vách tường.

- Ngươi chen để theo kịp tổ tiên à.

Có người bị hắn trực tiếp nắm chặt cổ giật ra, lập tức giận dữ, đuổi theo đạp cái mông của hắn.

Vương Thành không quan tâm, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bảng danh sách trên vách tường, từ tên thứ nhất đến tên cuối cùng, lặp đi lặp lại, nhìn không dưới mười lần, lập tức quay người rời đi.