Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 754: Tấn cấp! Nguyệt tỷ tỷ ôm ấp, Nguyệt muội muội nịnh nọt (2)




Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt xa lạ đã triệt hồi huỳnh quang trong ngực, do dự một chút, đưa tay bóc đi mặt nạ trên mặt hắn.

- Ầm ầm!

Một tiếng sấm rền vang lên

trên đỉnh đầu.

Thiểm điện cực nhanh mà qua, chiếu sáng gương mặt thanh tú tuấn mỹ kia.

Nàng kinh ngạc nhìn một hồi mới một lần nữa giúp hắn mang lại tấm mặt nạ, sau đó ôm chặt hắn, bay thẳng lên trên mây đen, xuyên thẳng qua bên trong lôi điện đầy trời.

Vầng sáng xanh nhạt trên người nàng đã biến mất không thấy gì nữa, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ không tì vết, váy trắng bồng bềnh thon dài thướt tha, tư thái khí chất như tiên.

Nàng ôm hắn, đón bão tố mãnh liệt nhất, xuyên qua từng đầu thiểm điện dữ tợn, gột rửa cùng rèn luyện thần hồn tràn đầy dơ bẩn bên trong tiếng sấm đinh tai.

Khi lôi điện thô to nhào về phía hai người, đều bị nàng đón lấy, nhưng lực lượng lôi điện vẫn như cũ bị nàng lưu lại một chút, chui vào trong thần hồn của hắn.

Thần hồn của hắn ở trong ngực của nàng vỡ ra thành mảnh vụn, quấn quanh, lại chậm rãi ngưng tụ, khép lại, dung hợp, lại vỡ vụn...

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Thẳng đến thần hồn của hắn óng ánh sáng long lanh, bộ phận trái tim chiếu lấp lánh, nàng mới ôm hắn bay xuống xuống dưới.

Trong đêm đen, mưa to nghiêng giội.

Bọt nước văng khắp nơi trên mặt sông, một chiếc thuyền con lặng yên đậu ở chỗ đó.

Thân ảnh xanh nhạt ôm hắn, rơi vào bên trên thuyền lá nhỏ, ánh mắt an tĩnh ‘nhìn’ khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú kia.

- Xoạt!

Sóng lớn dâng lên, đáy sông đột nhiên có một con cá quái bay ra, mở ra cái mồm to đầy máu tràn đầy răng nanh, nhào về phía hai người trên thuyền.

Nhưng còn chưa bổ nhào vào chỗ gần, toàn bộ thân thể nó đột nhiên đã phân thành vài khúc, lập tức ‘Ba’ một tiếng rơi vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa hề xuất hiện qua.

Chỉ có một tia đỏ thắm lóe lên liền biến mất trên mặt nước.

Mưa to lốp bốp.

Thuyền con theo dòng nước, chậm chạp trôi đi, không biết trôi đến phương nào.

Trên thuyền, thân ảnh xanh nhạt trong ôm người ngực, ánh mắt nhìn đến bóng đen xa xa, trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết.

Không biết qua bao lâu.

Mưa gió nhỏ dần, lôi điện ít dần.

Đêm tối huyên náo rốt cục dần dần an tĩnh lại.

Khi phương đông xuất hiện một tia nắng trắng, một đêm mưa gió bão bùng rốt cục cũng ngừng lại.

Đêm tối bốn phía đột nhiên trở nên yên lặng như tờ.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm một con trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lung lay ở bên trên dòng sông, chậm rãi tiến lên.

Bốn phía trống trải, là một mảnh hoang dã.

- Đương ——

Một hồi tiếng chuông cổ lão mà thê lương từ đằng xa trên núi truyền đến.

Phía trước thuyền nhỏ, thân ảnh xanh nhạt đang an tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt không biết nhìn qua chỗ nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mưa gió ngừng lại, không khí trong lành, nổi trôi mùi bùn đất thơm ngát.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một hồi, đứng lên, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt đầu thuyền hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ, chuyện gì xảy ra? Ta...

Đột nhiên, hắn phát hiện thân thể của mình có chút không đúng, tựa hồ càng thêm ngưng thực hơn dĩ vãng, hồn lực trong cơ thể tựa hồ cũng tinh thuần hơn rất nhiều.

Đồng thời, cảm giác của hắn đối với bốn phía cũng càng thêm nhạy cảm.

Hắn ngốc trệ một chút, đột nhiên kích động hô:

- Ta đột phá?

Thân ảnh xanh nhạt từ đầu thuyền bay lên, bay lên giữa không trung, nhàn nhạt lên tiếng.

- Trở về đi.

Lạc Thanh Chu ngẩn người, lập tức đi theo:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta làm sao tự nhiên đột phá rồi? Ta thế mà không nhớ gì cả?

Toàn bộ thân thể thân ảnh xanh nhạt, lần nữa bao phủ bên trong vầng sáng màu xanh nhạt, mông lung, nhìn không rõ.

Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy một cỗ hồn lực ba động từ bên cạnh lướt qua, lập tức cúi đầu nhìn lại.

Lá cây đong đưa ở trên dòng sông lại đột nhiên từ mặt sông bay lên, lập tức vụt nhỏ lại, ‘Sưu’ một tiếng bay đi lên, tiến vào trong vầng sáng xanh nhạt, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng: - ...

Thân ảnh xanh nhạt không nói gì, bay trở về Mạc Thành xa xa.

Vội vàng Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, nhịn không được nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta trước đó bị đầu lôi điện kia đánh choáng ngất đi, là ngươi dẫn ta ra, sau đó giúp ta tấn cấp sao?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, thanh lãnh nói:

- Ngươi có thể tấn cấp, là dựa vào chính ngươi. Thần hồn phổ thông, bao gồm cả tiểu Nguyệt và ta, tại cảnh giới này của ngươi cũng không dám tôi luyện thần hồn kiểu này.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta nhớ được, ta chính là bị lôi điện đánh một cái, mà lôi điện kia vẫn là lôi điện rất nhỏ.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Thiên lôi lớn nhỏ, không phải dựa vào hình thể để phân chia. Bất kỳ thần hồn nào, đều sẽ e ngại thiên lôi. Ngươi có thể dựa vào thiên lôi tôi luyện thần hồn, đột phá tấn cấp, là thần hồn của ngươi đủ cường đại, cũng là bởi vì bản thân thần hồn của ngươi liền là Lôi Linh chi thể.