Sau đó, hắn đi tới trước gian phòng của Hạ Thiền, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa phòng vậy mà cũng hờ khép, lập tức đẩy ra.
Hắn do dự một chút tại cửa ra vào mới đi vào.
Trong phòng có đốt một cây nến đỏ.
Dưới tia sáng mờ nhạt, trong phòng tĩnh không một tiếng động, một thân ảnh nhỏ yếu đang dùng hai tay ôm hai đầu gối, an tĩnh ngồi ở trên giường, trong tay nắm thật chặt kiếm của nàng, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, có chút lúng túng nói:
- Thiền Thiền, ta chuẩn bị gõ cửa, bất quá cửa không khóa, cho nên ta trực tiếp tiến đến.
Hạ Thiền an tĩnh nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Lạc Thanh Chu đi tới, giải thích:
- Ta thấy bên ngoài có tiếng sấm rất lớn, sợ ngươi sợ hãi, cho nên đến nhìn ngươi, còn muốn nói lời cảm ơn ngươi. Thuốc ngươi thoa cho ta rất có hiệu quả, bây giờ phía sau lưng ta đều cảm giác không thấy đau đớn nữa, cảm ơn ngươi.
Hạ Thiền vẫn không có nói chuyện.
Lạc Thanh Chu nói khẽ:
- Thiền Thiền, muốn cô gia ở cùng ngươi không?
Hạ Thiền rốt cục mở miệng, thấp giọng nói:
- Bồi, Bách Linh.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Không cần bồi nha đầu kia, nàng mới sẽ không sợ sét đánh. Mà cô gia liền thích ở cùng ngươi, không thích theo nàng.
Hạ Thiền nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Ta, giày, vớ chân đâu?
Lạc Thanh Chu sững sờ:
- Cái gì giày vớ chân?
Hạ Thiền nhìn hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua dưới giường, xoay người cầm lên giày của nàng, nói:
- Thiền Thiền, cái này không phải là giày của ngươi sao? Chân ngươi đang mang không phải là vớ chân của ngươi sao?
Nói xong, thả giày trở về, lại cầm lấy một đôi giày khác ở bên cạnh, nói:
- Thiền Thiền, nơi này còn có một đôi giày, giày này phấn phấn, thật đáng yêu, đáng yêu giống như chủ nhân của nó vậy đó.
Hạ Thiền có chút cúi đầu, ngón tay cầm kiếm lặng lẽ hướng xuống phía dưới giật giật.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, bỗng nhiên ngửi được một mùi vị quen thuộc, cúi đầu nhìn giày trong tay, lại đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sau đó thả lại đến trên mặt đất, một mặt bình tĩnh nói:
- Thiền Thiền, ngươi đã không sợ, vậy cô gia đi đây. Đúng rồi, nếu như Bách Linh trở về, ngươi nói với nàng một tiếng, cô gia nhớ nàng, nàng cũng rất đáng yêu.
Nói xong, phất phất tay, cáo từ rời đi.
Ra khỏi gian phòng, bước chân hắn đột nhiên tăng tốc, cầm lấy dù từ bên trên hành lang, ‘Sưu’ một tiếng, trực tiếp chạy ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân đạp trên nước mưa phía ngoài, sau khi chạy ra ngoài cửa lớn, dưới giường mới đột nhiên nhô ra một cái đầu.
- Thiền Thiền! Cô gia quả nhiên là đồ biến thái! Hắn không chỉ có thừa cơ sờ giày của ngươi, lại còn ngửi giày của ta.
Hạ Thiền ôm kiếm và đầu gối, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, dưới tia sáng mờ nhạt, trong con ngươi nàng đầy tràn ánh sáng nhu hòa.
Lạc Thanh Chu cầm lấy ô giấy dầu, về tới Mai Hương Uyển, nhìn thoáng qua vớ lưới và giày phơi dưới mái hiên, đi qua đo đạc một chút, nghĩ nghĩ, đi vào gõ cửa gọi.
- Tiểu Điệp, Thu nhi, kéo cửa xuống.
Hai tiểu nha đầu đang thân thể trần truồng ôm ở cùng một chỗ vui đùa ầm ĩ, nghe được âm thanh, giật mình, cuống quít luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
Tiểu Điệp chạy tới mở cửa phòng ra.
Thu nhi cũng xuống giường.
Gương mặt hai tiểu nha đầu đỏ bừng.
Lạc Thanh Chu nhìn hai người một chút, đi thẳng vào, nói:
- Vớ chân các ngươi làm đâu, lấy ra ta xem thử.
Thu nhi sửng sốt một chút, lập tức đi lấy một đôi bán thành phẩm cầm tới, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, nhìn một hồi, nói:
- Xem trọng nơi này, phía trên cổ vớ chân, có thể làm thành đường viền, cái này có thể lại mảnh một chút, thuần một màu là tốt nhất, phía trên nhất cũng có thể thêu vài đường vân...
Tiểu Điệp cùng Thu nhi ở một bên nghe hắn chậm rãi nói, đều là hai mặt nhìn nhau.
Lạc Thanh Chu nói xong, đưa vớ chân lại cho các nàng, nói:
- Vớ chân cùng cỡ giày như đang phơi ở bên ngoài hành lang, giúp ta làm hai cặp mới, có thể chứ?
Thu nhi và Tiểu Điệp nghe vậy sững sờ một chút, lập tức vội vàng gật đầu.
Thu nhi nói:
- Cô gia nghĩ xem muốn lấy khi nào?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Sau khi Thi Hương đi, ngày mai ta vẽ mấy bức tranh cho các ngươi, các ngươi cứ dựa theo bức hoạ làm là được, làm kịp không?
Thu nhi tức gật đầu nói:
- Cô gia yên tâm, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ giúp người làm tốt.
Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn trước ngực của các nàng, ra khỏi phòng nói:
- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta.
Hai người đứng ở trong gian phòng sửng sốt một chút, nhìn trước ngực lẫn nhau.
Vừa rồi hai người đứng lên vội vàng, chỉ choàng lụa mỏng, căn bản không kịp mặc áo lót bên trong, cho nên...
- Tiểu Điệp, cô gia giống như thấy được...