Lạc Thanh Chu vừa thông đường, một bên vận chuyển nội lực, vận chuyện khí huyết trong cơ thể, lặp đi lặp lại gột rửa rèn luyện.
Ban đêm hắn lại đi Uyên Ương lâu.
Đáng tiếc cũng không tiếp tục nhìn thấy vị Nguyệt tỷ tỷ kia.
Hắn một mực ở nơi đó tu luyện tới hừng đông, mới trở về đến Tần phủ.
Sau đó mấy đêm, Nguyệt tỷ tỷ vẫn như cũ không đến, giống như đột nhiên biến mất.
Lạc Thanh Chu liên tiếp đi năm ngày, cũng không có nhìn thấy, sau đó không còn đi nữa.
Thời gian của hắn đã không đủ.
Hắn bắt đầu nắm chặt thời gian tu luyện.
Ban ngày luyện thể dưới đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Ban đêm rút ra một canh giờ thời gian đọc sách luyện chữ, sau đó thần hồn xuất khiếu, đi khắp nơi luyện tập phụ thân chi thuật.
Vô luận là lực lượng hay là hồn lực đều đang nhanh chóng tăng cường.
Tất cả mọi người bên trong Tần phủ đều khẩn trương lên.
Khoảng cách thi Hương càng ngày càng gần, ngoại trừ Thu nhi và Tiểu Điệp an tĩnh bồi tiếp hắn ra, không còn có người tới quấy rầy hắn.
Hắn có đôi khi đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, muốn vào xem Bách Linh cùng Hạ Thiền, cũng không có người mở cửa.
Trong nháy mắt, đã qua hơn hai mươi ngày.
Thời tiết vẫn nóng bức như cũ, ve sầu vẫn đang đánh trống reo hò.
Đến ngày mười tháng tám.
Khoảng cách thi Hương chỉ còn lại có năm ngày.
Mà khoảng cách Long Hổ học viện khảo thí cũng chỉ còn lại có thời gian mười ngày.
Lạc Thanh Chu đều đọc thuộc làu tất cả thư tịch, lại đi bên ngoài mua thật nhiều đề mục khảo thí, làm rất nhiều lần.
Về phần tu luyện, số liệu vẫn đang tăng trưởng.
Nhưng chẳng biết tại sao, vẫn không có bất kỳ vết tích muốn đột phá nào.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, hắn có chút nóng nảy.
Bất quá « Ngưu Ma Thần Công » cùng « Hám Sơn Bá Quyền » các loại đều tu luyện càng thêm thuần thục, phi kiếm và phụ thể chi thuật cũng tu luyện càng ngày càng thuần thục và cường đại.
Ngày này ban đêm.
Thần hồn của hắn xuất khiếu, chuẩn bị đi dò xét Thành Quốc phủ một chút, tiện đường đi đến Uyên Ương lâu nhìn thoáng qua.
Vốn cho rằng vẫn giống như trước đó, Nguyệt tỷ tỷ không có ở đây.
Ai ngờ hắn ở xa xa đã nhìn thấy bên trên mái cong mái nhà chỗ kia có một đạo thân ảnh xanh nhạt quen thuộc đang đứng.
Trong lòng hắn lập tức vui mừng, vội vàng bay đi.
- Nguyệt tỷ tỷ...
Hắn thân thiết hô một tiếng, bay xuống nóc nhà.
Thân ảnh xanh nhạt đứng ở bên trên mái cong, vẫn như cũ lạnh lùng, cũng không đáp lại.
Sau một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng hỏi:
- Tinh thần lực có bao nhiêu rồi?
Lạc Thanh Chu sững sờ một chút, vội vàng đáp:
- Hôm qua vừa kiểm tra, đã có ba ngàn.
Thân ảnh xanh nhạt nghe vậy, thần sắc giấu ở trong vầng sáng có chút nhúc nhích, lập tức chậm rãi xoay người lại, nhìn hắn nói:
- Xác định?
Lạc Thanh Chu chần chờ một chút, nói:
- Là dùng Giám Võ thạch kiểm trắc, hẳn là chính xác.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Thúc đẩy phi kiếm, ta nhìn một chút.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức lấy ra phi kiếm, thần niệm lập tức bao phủ, hồn lực trong cơ thể khẽ động, phi kiếm ‘Sưu’ một tiếng, trong nháy mắt bay đến chỗ xa hơn mười mét, sau đó lại vây quanh toàn bộ Uyên Ương lâu dạo qua một vòng mới bay trở về.
- Nguyệt tỷ tỷ, nếu như lại xa nữa thì có chút lực bất tòng tâm. Thần hồn vẫn còn có chút quá yếu, cô phụ Nguyệt tỷ tỷ kỳ vọng.
Hắn có chút hổ thẹn.
Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Lạc Thanh Chu thu hồi phi kiếm, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ...
- Đi theo.
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên bay lên giữa không trung, bay về phía xa.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng bay theo.
Hai người rất nhanh bay ra khỏi nội thành, lại bay ra ngoài ngoại thành, sau đó tiếp tục bay về hướng núi rừng xa xa.
Lạc Thanh Chu thấy lộ tuyến có chút quen thuộc, vội vàng đuổi theo nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, là đi gian chùa miếu lần trước sao? Chiếc chuông lớn kia...
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Hồn lực và tinh thần lực của ngươi đã đủ, lại dùng chiếc chuông lớn kia giúp ngươi, hẳn là rất nhanh liền có thể tấn cấp.
Lạc Thanh Chu nghe xong, trong lòng lập tức tràn đầy kích động:
- Lại có thể tấn cấp sao? Nguyệt tỷ tỷ, lần này sau khi tấn cấp, phi kiếm có phải sẽ bay càng xa hơn hay không?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, chậm rãi nói:
- Ta lúc đầu ở cảnh giới này của ngươi, phi kiếm nhiều nhất chỉ có thể bay ra ngoài tám mét. Ta thấy cảnh giới ngươi bây giờ, đột phá đến trung kỳ, dùng thời gian nửa năm.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng vuốt mông ngựa nói:
- Nguyệt tỷ tỷ thật lợi hại, Nguyệt tỷ tỷ thật sự là thiên tài.
Vừa nghe lời này, thân ảnh xanh nhạt nhịn không được nhìn hắn một cái, dừng một chút, lại nói:
- Vị Nguyệt muội muội kia của ngươi, dùng thời gian một năm.