- Tiểu Nguyệt?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Không phải Nguyệt muội muội sao?
Lạc Thanh Chu: - ...
Trên nóc nhà, rơi vào trầm mặc.
Chỉ có tiếng gió đêm thổi qua.
Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút xấu hổ, chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay muốn giảng cố sự không? Kinh thư cũng có thể. Đêm nay ta có thể nói nhiều một chút.
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, ánh mắt một lần nữa nhìn đêm tối phía xa xa, an tĩnh một hồi, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi muốn mau chóng đột phá, ta có thể giúp ngươi. Cảnh giới tiếp theo là Luyện Thần cảnh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
- Luyện Thần cảnh sơ kỳ, thần hồn cường đại, có thể phụ thân. Nếu như ngươi đột phá, ta có thể truyền thụ cho ngươi kỹ năng phụ thân. Người ốm yếu, người thần hồn suy yếu, người đang hoảng sợ tuyệt vọng, hoặc là thân thể mệt mỏi thể lực hao hết, đều có cơ hội phụ thân. Người hay thú, đều có thể....
Lạc Thanh Chu nghe xong, vội vàng khom người cúi đầu nói:
- Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ. Nếu Nguyệt tỷ tỷ giúp ta đột phá, ta về sau ổn thỏa dùng hết khả năng kể chuyện xưa và giảng kinh cho Nguyệt tỷ tỷ, tuyệt không dám lười biếng.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua mây mù xa xa, thản nhiên nói:
- Tạ cũng không cần, ngươi ta cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta cảm thấy đổi hai chữ ‘lợi dụng’ này thành ‘trợ giúp’ tương đối tốt hơn. Nguyệt tỷ tỷ đã cứu tính mạng của ta, đã giúp ta tu luyện, đã cho ta công pháp tu luyện và khăn tay, mà ta chỉ bất quá giảng một chút cố sự mà thôi. n tình của Nguyệt tỷ tỷ, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, đứng dậy bay lên, nói:
- Đuổi theo.
Lạc Thanh Chu lập tức bay lên giữa không trung theo sau.
Hai người một trước một sau, rất nhanh đi qua tường thành nội thành, đi tới ngoại thành.
Thân ảnh xanh nhạt tiếp tục bay lên phía trước, đứng tại một ngôi chùa nhỏ bên cạnh dòng sông ngoại thành.
Trong chùa có một tháp đồng hồ.
Thân ảnh xanh nhạt mang theo hắn bay xuống phía dưới.
Vừa hiện bên trong gác chuông, chuông lớn cổ lão đột nhiên chấn động một cái, phát ra một tiếng vù vù uy nghiêm.
Thần hồn Lạc Thanh Chu lập tức chấn động, không khỏi mềm cả người.
Sóng âm vừa muốn khuếch tán ra, thân ảnh xanh nhạt khẽ động ống tay áo, một màn sáng màu xanh nhạt trong nháy mắt bao phủ bốn phía.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía chuông lớn trước mặt, mở miệng nói:
- Nếu như tinh thần lực của ngươi đầy đủ, phật chung (chuông phật) này còn sót lại năng lượng đầy đủ để ngươi tôi luyện thần hồn, phá cảnh thành công. Bất quá quá trình vẫn như cũ có chút thống khổ, ngươi có thể nhịn được không?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua phật chung uy nghiêm trước mặt, trong mắt lộ ra thần sắc kiên định, chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định có thể nhịn được.
Nói xong lấy ra cặp vớ lưới màu đỏ mà Nguyệt muội muội tặng cho hắn kia, nắm chặt một cái trong tay, một cái thì chăm chú cắn ở trong miệng.
- ...
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới nói:
- Ta còn chưa nói bắt đầu.
- Nha.
Lạc Thanh Chu lại phun ra vớ lưới.
Bên trong gác chuông, rơi vào trầm mặc.
- Đương ——.
Phật chung cổ lão đột nhiên vang lên.
Toàn thân Lạc Thanh Chu run lên, cuống quít lấy cái vớ vừa mới phun ra một lần nữa cắn vào.
Sóng âm như gợn sóng dập dờn mà ra, trong nháy mắt đánh thẳng tới thần hồn của hắn.
Một cỗ lực lượng khổng lồ đột nhiên hất hắn bay ra ngoài, ‘Phốc’ một tiếng, nặng nề mà đụng vào bên trên màn ánh sáng màu xanh nhạt bên ngoài gác chuông.
Lập tức, lại bay trở về.
Lực lượng khổng lồ lần nữa tấn công đến.
Hắn lại bị đụng bay ra ngoài.
Tiếp đó lại bị bắn ngược trở về.
Như thế mấy lần, toàn thân hắn mềm nhũn, đầu choáng mắt hoa, thân ảnh xanh nhạt mới nhàn nhạt mở miệng:
- Bắt đầu.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Đương ——.
Tiếng chuông lần nữa vang lên.
Âm thanh cổ lão mà trang nghiêm giống như thủy triều bên trong gió lốc, mà hắn lại giống như lá cây bên trong thủy triều, bị lặp đi lặp lại, không ngừng mà bị đập bị đánh.
Thần hồn không có phá thành mảnh nhỏ như lần trước, nhưng cảm giác còn muốn kịch liệt đau nhức hơn lần trước.
Mấy lần xung kích, toàn thân hắn đã mềm nhũn, cảm giác toàn bộ thần hồn đã bị va chạm đến biến hình, từ trống đến xẹp, từ lớn biến thành nhỏ, từ hình dài hình sợi, biến thành hình tròn.
Giống như mì vắt, không ngừng bị lôi kéo đè ép, lặp đi lặp lại, vô cùng vô tận...
Rèn luyện đáng sợ như vậy, hắn rất nhanh liền chống đỡ không nổi, phun ra vớ lưới, miệng kêu thảm nói:
- Ngừng một lát, Nguyệt tỷ tỷ, quá nhanh... Ngừng một lát....
- Đương ——.
Nhưng, tiếng chuông vẫn đang vang.
Tiếng nói trong miệng hắn bị sóng âm to lớn tách ra.