Tháng năm, Mạc Thành lộ ra vẻ quạnh quẽ khác thường.
Lạc Thanh Chu phát hiện dòng người trên đường phố tựa hồ trở nên ít đi rất nhiều.
Gần đây yêu thú bên trong Hắc Mộc lâm càng ít, ngược lại nội thành ngoại thành lại thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một chút yêu thú náo động, gâu ra không ít tử thương.
Đồng thời, thủ vệ trên tường thành tựa hồ càng nhiều hơn.
Lạc Thanh Chu suy đoán, đồ vật dưới lòng đất có khả năng đã bị rất nhiều người biết, thậm chí khả năng còn có yêu tộc.
Đoán chừng đã có rất nhiều thế lực tiến vào lòng đất, đang tìm tòa chiến trường thượng cổ kia.
Hắn phải nắm chắc thời gian.
Mua mấy xâu mứt quả trên đường, hắn về tới Tần phủ.
Hôm nay ra khỏi thành, vẫn không có săn giết được yêu thú, bất quá đánh một trận với người ta, cảm giác thoải mái, sung sướng.
Năng lượng trong cơ thể lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.
Ăn cơm tối.
Hắn về đến phòng, trước lấy ra Giám Võ thạch, nhìn số liệu một chút.
Lực lượng đã tăng trưởng đến 15000, tốc độ cũng gia tăng đến 200, kháng kích đả lực gia tăng đến 3000.
Tinh thần lực gia tăng càng đáng sợ, vậy mà đã đến 1500.
Xem ra sau khi linh dịch biến dị, hiệu quả tốt hơn trước đó thật nhiều.
Số liệu như thế, hẳn là sắp đột phá.
Khi tắm, hắn lại nhỏ hai giọt dược thủy vào trong thùng tắm.
Hiện tại tốc độ hấp thu rất nhanh, không đến trong chốc lát, nước màu đỏ trong thùng liền biến thành nước sạch.
Sau khi tắm xong, hắn lại hấp thu một giọt linh dịch.
Toàn thân phát nhiệt, hắn đi hậu viện, luyện một hồi quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».
Bây giờ Bôn Lôi Quyền, Hám Sơn Bá Quyền, Mai Hoa Phân Phi các loại quyền pháp, hắn đều đã thuần thục nắm giữ, hơn nữa còn có thể dung hợp lẫn nhau, đánh ra nắm đấm uy lực càng lớn.
Chờ hắn đột phá đến cảnh giới Võ Sư về sau, uy lực đoán chừng sẽ nâng cao một bước.
Luyện quyền một hồi, về đến phòng, bắt đầu đọc sách.
Tần nhị tiểu thư tháng trước lại gửi thư.
Tiệm sách tại kinh đô đã mở, « Tây Sương Ký » cùng « Thạch Đầu Ký » bán cung không đủ cầu.
Tác giả Lạc Mặc bất chợt nổi tiếng, làđề tài nóng để mọi người bàn luận.
Nhạc mẫu đại nhân nhìn thấy tin tức này, bộ ngực kịch liệt chập trùng, trong lòng một mực lặp đi lặp lại: ‘Rõ ràng là Nguyệt Mặc, rõ ràng nên viết là Nguyệt Mặc...’
Lúc Lạc Thanh Chu hồi âm, lại bổ sung các chương còn lại chưa viết xong cho nàng.
Hắn sửa lại kết cục « Thạch Đầu Ký » một chút, Lâm cô nương cũng không chết bệnh, mà gả cho Bắc Tĩnh Vương tuổi trẻ tuấn mỹ, cuối cùng có cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Khi Giả phủ bị xét nhà, lúc Bảo Ngọc gặp khó khăn, Lâm cô nương đưa tay cứu viện.
Bảo ngọc cuối cùng vẫn là xuất gia.
Bảo Trâm chẳng biết đi đâu.
Các nữ tử khác đều có các kết cục không giống nhau, cũng không tính là quá thảm.
Hi vọng kết cục này, có thể an ủi một chút Tần nhị tiểu thư ở kinh đô xa xôi.
Bất quá hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Nam Cung Tuyết Y đại thiên kim Quận vương phủ nhìn thấy kết cục này, tức giận đến ba ngày không có ăn cơm, sau đó đi cầu khẩn Tần nhị tiểu thư hồi âm, cũng mang hộ cho nàng một phong thư đi qua.
Đương nhiên, hiện tại hai phong thư này đều còn đang ở trên đường.
- Quân tử chi đạo phí nhi ẩn. Phu phụ chi ngu, khả dĩ dự tri yên. Cập kỳ chí dã, tuy thánh nhân diệc hữu sở bất tri yên. Phu phụ chi bất tiếu, khả dĩ năng hành yên. Cập kỳ chí dã, tuy thánh nhân diệc hữu sở bất năng yên. Thiên địa chi đại dã, nhân do hữu sở hám. Cố quân tử ngứ đại, thiên hạ mạc năng tai yên; ngữ tiểu thiên hạ mạc năng phá yên.... (*)
[*Trung Dung Bình Dịch – quyển II:
Đạo người quân tử mênh mông,
Lại còn ẩn áo mông lung khôn dò.
Cho dầu đôi phu thê ngu,
Cũng thường lõm bõm hiểu sơ đôi phần.
Cho dầu những bậc thánh nhân,
Cũng còn có chỗ biện phân chẳng rành.
Cho dầu đôi phu thê đần,
Cũng thường có chỗ dự phần đua chen.
Cho dầu những bậc thánh hiền,
Cũng thường có chỗ khó đem thi hành.
Trời đất lớn, đã đành rằng lớn,
Lớn nhưng chưa vừa trọn ý người.
Vì lời quân tử chơi vơi,
Tung ra bát ngát đất trời khôn mang.]
Lạc Thanh Chu gật gù đắc ý, ở trước bàn sách đọc thành tiếng.
Nhật Nguyệt bảo kính bên cạnh tắm rửa lấy ánh trăng trắng noãn, yên tĩnh im ắng.
Viên bảo thạch màu đỏ sậm ở bên cạnh bảo kính được ánh trăng chiếu rọi xuống, bộ phận trung tâm tựa hồ ẩn ẩn sáng lên một tia sáng ngời.
Lạc Thanh Chu đọc xong sách, đang đứng đứng dậy thu hồi sách vở, cửa phòng bị đẩy ra, Thu nhi lại thò đầu vào hỏi:
- Cô gia, đêm nay muốn thị tẩm không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Tiểu Điệp không phải tới thời gian kinh nguyệt sao?
Lập tức trong lòng khẽ động, nhìn nàng:
- Ngươi?
Thu nhi đỏ bừng cả mặt, không nói gì.