Đao tỷ đột nhiên hỏi:
- Ngươi thành thân chưa?
Lạc Thanh Chu cũng không giấu diếm, nói:
- Đương nhiên, ta sớm thành thân, ta không chỉ có nương tử, còn có rất nhiều nha đầu động phòng.
Đao tỷ lập tức cười lạnh một tiếng:
- Nam nhân đều là sắc quỷ! Tuổi còn nhỏ liền có nhiều nữ nhân như vậy, cẩn thận thân thể không chịu đựng nổi.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi nói:
- Ai, những tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu kia đều là nương tử nhà ta cưỡng ép kín đáo đưa cho ta, ta cũng rất bất đắc dĩ.
- Ha ha!
Lạc Thanh Chu lại nói chuyện phiếm với nàng trong chốc lát mới rời đi.
Trên đường mua mấy xâu mứt quả, về tới trong phủ.
Tiểu Điệp cùng Thu nhi đang ngồi ở bên trên hành lang phơi nắng, thêu hoa, trò chuyện, nhìn rất hài lòng.
Lạc Thanh Chu đem mứt quả cho các nàng, sau đó đi vào phòng, đem Nhật Nguyệt bảo kính đặt ở trên mặt bàn phía trước cửa sổ, suy nghĩ, lại đem ra viên bảo thạch đỏ sậm ảm đạm vô quang kia, đặt ở dưới ánh mặt trời bên cạnh tấm gương.
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào bên trên bảo thạch, cũng không xuyên thấu vào, bên trong vẫn như cũ đỏ sậm u ám, không có bất kỳ ánh sáng gì.
Lạc Thanh Chu ra cửa, bàn giao cho hai tiểu nha đầu bên trên hành lang một tiếng:
- Không được vào phòng ta, không nên động bất kỳ vật gì bên trong, cũng không cho phép những người khác đi vào, biết chưa?
Tiểu Điệp đã sớm biết, nghe vậy nhẹ gật đầu.
Thu nhi cũng nói:
- Vâng, cô gia yên tâm.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cái yếm trong tay hai người, bước nhanh ra cửa.
Thu nhi đi đóng cửa lại, trở về cười hỏi:
- Tiểu Điệp, tối hôm qua ngươi dùng những chiêu số kia? Tất chân đều bị xé đây.
Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng cả mặt.
Lạc Thanh Chu tiến vào đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Vừa tiến vào thông đạo, hai đạo thân ảnh tuyết trắng đột nhiên đánh tới từ bên trong nơi hẻo lánh.
- Ầm! Ầm!
Lạc Thanh Chu đã sớm chuẩn bị, một cước một con, trực tiếp đem bọn nó đá bay ra ngoài.
Lập tức, đi vào thông đạo bên phải, bắt đầu tu luyện và mở đường.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Một lát sau, hắn cúi đầu nhìn lại, hai con bé thỏ trắng lại vô thanh vô tức một bên một con cắn giày của hắn.
Lạc Thanh Chu không có để ý bọn chúng, tiếp tục vung vẩy nắm đấm, đấm vào tảng đá trước mặt.
Bởi vì luyện tạng cần hô hấp thổ nạp, cần rèn luyện ngũ tạng lục phủ cùng huyệt khiếu trong cơ thể, cho nên nội lực và thể lực cũng tiêu hao rất nhanh.
Cùng lúc đó.
Trong lòng đất một chỗ khác, mấy tên nam tử trên đầu mọc lên cặp sừng kỳ quái đang xua đuổi lấy mấy con yêu thú, nhanh chóng đi về phía trước trong thông đạo đen kịt.
- Lần trước xuất hiện món bảo vật kia, trải qua Nguyên Thạch trưởng lão xác nhận, đích thật là bảo vật tộc ta thất lạc thời kỳ Thượng Cổ. Món bảo vật kia chính là bị nhặt được tại ngọn nguồn mảnh đất này, lúc ấy cuộc chiến đấu kia, hẳn là phát sinh ở chỗ này.
- Bảo vật tộc ta, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay nhân loại. Đoạn thời gian trước phái đi thám tử đều bại lộ ở trong thành, lần này chúng ta cần càng thêm cẩn thận.
- Ta đoán nhân loại cũng đã sớm phát hiện lòng đất có giấu đồ vật, chúng ta phải nắm chắc thời gian...
- Sư huynh, nghe nói mấy món Tiên Thiên Linh Bảo thời kỳ Thượng Cổ kia cũng thất lạc ở nơi này, không biết sớm đã bị nhặt hay vẫn như cũ chôn ở dưới lòng đất, chúng ta nếu có thể đạt được, nhất định có thể trọng chấn tộc ta.
- Không gian lúc trước đoán chừng đã sớm phá thành mảnh nhỏ, biến thành rất nhiều không gian tàn phá. Muốn tìm được những vật kia, cũng không dễ dàng. Nghe nói lúc trước mảnh đất đai này là Thánh Thành tộc ta.
- Ta đọc ghi chép trên sách có thấy, lúc trước Thánh Thành rất lớn, ở trong đó ngoại trừ tòa thành ra, còn có một gốc Thiên Địa Thánh Thụ cắm rễ U Minh, đỉnh đầu Tiên cung...
Mấy người thấp giọng trò chuyện, một đường đi nhanh, rất nhanh đã tiến vào một cái không gian.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lúc chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu lại mở ra con đường gần hai mươi mét.
Bất quá càng đến phía trước, nhiệt độ không khí càng cao, thậm chí có chút nóng hổi, vách tường bốn phía đều là màu cháy đen.
Đi ra khỏi thông đạo, thoáng nghỉ ngơi một hồi, uống nước xong, ăn mấy hoa quả.
Lúc hắn ăn trái cây, bé thỏ trắng bên phải đang cắn giày kia lập tức ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, cái mũi động đậy, thèm chảy nước miếng.
Lạc Thanh Chu cầm một quả chuối tiêu, ném ra ngoài.
Bé thỏ trắng kia lập tức nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt tỏa ánh sáng, do dự một chút, lanh lợi chạy tới, bắt đầu híp mắt, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc ăn chuối.
Bé thỏ trắng bên trái kia vẫn như cũ cắn giày của hắn, con mắt hồng hồng, trong lòng cả giận nói: “Nhị Bảo! Ngươi quỷ thèm ăn này! Hạ độc chết ngươi.”