Vi Mặc thương các ngươi.
Tỷ phu, hôm nay liền viết đến đây thôi, không quấy rầy tỷ phu đi học.
Kính bút.
—— Mỗi ngày đều nhớ, yêu mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, Bách Linh, Thiền Thiền - hèn mọn tiểu Vi Mặc. 】
Bách Linh đọc xong.
Trong phòng an tĩnh một hồi.
Tần Văn Chính nhịn không được hỏi:
- Câu cuối cùng kia 【 hèn mọn tiểu Vi Mặc 】 là chuyện gì xảy ra? Vi Mặc làm sao hèn mọn rồi? Mà lại thêm chữ 【 nhỏ 】 nữa là có ý tứ gì?
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có người trả lời.
Tần Văn Chính quay đầu, nhìn về phía nương tử nhà mình:
- Không có người giúp ta giải đáp một chút sao? Như Nguyệt, nàng nói một chút, Vi Mặc viết như thế là có ý gì? Con bé ở trong Tần phủ lại hèn mọn trước mặt ai rồi? Nàng lần trước viết thư có phải lại răn dạy nàng hay không?
Tống Như Nguyệt liếc mắt, mặc kệ hắn:
- Không có.
Lạc Thanh Chu vội vàng đoạt lấy thư từ trong tay Bách Linh, khom người cáo lui nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu còn muốn đọc sách, liền đi về trước.
Tần Văn Chính còn đang cau mày suy tư, nghe vậy gật đầu nói:
- Được, ngươi mau trở về đọc sách đi.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu cầm thư, khom người lui ra ngoài.
Vừa xuống bậc thang, thân ảnh tuyết trắng bên trên hành lang đột nhiên mở miệng nói:
- Cùng một chỗ đi đi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.
Tần đại tiểu thư nhàn nhạt nhìn hắn, dưới ánh trăng, áo trắng như tuyết, dung nhan thanh lãnh, đẹp tựa như vẽ.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu lập tức cúi đầu, nhường qua một bên.
Tần đại tiểu thư đi xuống bậc thang.
Hai người mang theo Bách Linh cùng Hạ Thiền trầm mặc, sóng vai mà đi.
Trong đại sảnh.
Tần Văn Chính vẫn như cũ cau mày, đang suy tư mấy chữ kia.
Tống Như Nguyệt rốt cục nhịn không được, đứng dậy xách theo váy, trực tiếp quỳ ở trước mặt của hắn, ngẩng lên gương mặt tuổi trẻ kiều mị, hai con ngươi tràn ngập nước nhìn hắn, khẽ cắn môi phấn, dịu dàng nói:
- Lão gia, đêm nay muốn thiếp thân thị tẩm không? Hèn mọn đáng thương tiểu Như Nguyệt, đang chờ ngài trả lời cùng trìu mến đây.
Xương cốt Tần Văn Chính lập tức mềm nhũn, mở to hai mắt.
…
Ánh trăng trong sáng.
Cơn gió vào xuân, phá lệ ôn nhu.
Bách Linh cầm đèn lồng đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau, mấy lần muốn nói lại thôi.
Hạ Thiền cầm kiếm, theo ở phía sau, vẫn như cũ tĩnh không một tiếng động.
Lạc Thanh Chu bồi tiếp Tần đại tiểu thư đi ở chính giữa.
Hai người đều trầm mặc im lặng, ai cũng không có nói chuyện.
Xuyên qua hành lang, đi qua giả sơn, lúc sắp đến Mai Hương Uyển, Tần đại tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Một lúc trả lời thư, hỏi nàng một chút, gần đây có lại ho ra máu hay không?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Được.
Hai người lần nữa trầm mặc.
Bách Linh lại quay đầu nhìn mấy lần, rốt cục nhịn không được nói:
- Cô gia, ngươi có phải rất sợ tiểu thư nhà ta hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có trả lời.
Bách Linh cả giận nói:
- Cô gia không thể chủ động trò chuyện cùng tiểu thư nhà ta sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn về phía người bên cạnh, mở miệng nói:
- Đại tiểu thư, chờ một lúc sau khi ta trở về sẽ hồi âm ngay cho nhị tiểu thư. Đại tiểu thư còn cần thêm lời gì không? Có thể nói với ta.
Lúc này, mấy người đã đi tới Mai Hương Uyển.
Tần đại tiểu thư dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía bảng hiệu trên cửa, sau một lúc lâu, mới nói:
- Thêm một câu... Chiếu cố tốt chính mình.
Nói xong, nàng tiếp tục đi lên phía trước, thản nhiên nói:
- Không cần tiễn.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng.
- Hừ!
Lúc Hạ Thiền đi qua bên cạnh hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, thấp giọng hừ một tiếng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đột nhiên nói:
- Đại tiểu thư, ta có thể gọi Hạ Thiền cô nương đi qua làm tiểu nha đầu động phòng của ta không?
Vừa nghe lời này, ba người đều dừng bước.
Bách Linh cầm đèn lồng, ở phía trước trực tiếp xoay người lại.
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn.
Hạ Thiền thì thân thể cứng đờ, lập tức nghiêng đầu nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:
- Nếu như nàng không nguyện ý, Bách Linh cũng có thể...
- Ba!
Vừa dứt lời, hai tay Lạc Thanh Chu đã đặt ở bên trên hai con mắt, giấu rất kỹ, một nắm tay nhỏ đã đánh vào lòng bàn tay bên phải hắn.
Lạc Thanh Chu nắm chặt, cười nói:
- Cô gia sẽ không lại... A.
Chuôi kiếm trong tay Hạ Thiền đột nhiên đánh vào trên bụng của hắn, tại nháy mắt hắn xoay người, ‘Phanh’ một quyền, vẫn đánh vào trên mắt của hắn.
Lập tức, nghênh ngang rời đi.
- Cô gia đáng đời nha.
Bách Linh một mặt cười trên nỗi đau của người khác:
- Thiền Thiền, hẳn là sẽ giúp ta đánh một quyền, để cô gia đối xứng, như thế mới dễ nhìn.